NVCHM3L [41]

Chương 41: Edit: Arisassan Một cường giả Thần Thánh như Mạc Quy đương nhiên có vòng xã giao riêng của mình, chẳng mấy chốc tin Dung Dực được gã cứu đã truyền đi khắp nơi trên thiên hạ. Từ khi Mục Nhiễm qua đời, Bắc Thần không còn có khả năng mở rộng bờ cõi […]

PLNTLTN [86-Phiên ngoại]

Chương 86: Phiên ngoại thường

Edit: Arisassan

Trên núi Uyển có một bá vương nổi danh tên là Ninh Tiểu Vũ, do phụ thân của hắn là trưởng lão trong núi, cho nên mấy động vật nhỏ yếu khác không ai dám bắt nạt hắn cả.

 

Tiểu Ngôn Khê là chú mèo con xinh đẹp nhất đáng yêu nhất, được rất nhiều kẻ theo đuổi. Tiểu Ngôn Khê cùng bạn bè mình vào rừng chơi, từ xa truyền đến rất nhiều tiếng la hét náo loạn, chỉ kịp nhìn thấy phía trên có gì đó lăn về phía mình, sau đó Tiểu Ngôn Khê hai mắt tối sầm, bị đẩy ngã sấp mặt xuống đất.

 

Tiểu Ngôn Khê meo một tiếng, lỗ tai của y không dựng đứng lên như những chú mèo khác mà lại cụp xuống, mềm mềm manh manh.

 

“Gừ gừ” Ninh Tiểu Vũ từ phía trên lăn xuống, do đụng phải mèo con nên mới bị chặn lại, nằm đè lên phía trên chú mèo trắng nho nhỏ. Ninh Tiểu Vũ lại gần ngửi một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn chú mèo con đang giương ánh mắt vô tội nhìn mình, trông vô cùng ngoan ngoãn.

 

Ninh Tiểu Vũ vì thế mà dáo dác nhìn xung quanh một lần, bên cạnh có rất nhiều động vật nhỏ yếu đang trốn kính nể nhìn hắn, Ninh Tiểu Vũ thử nhe răng một cái, để lộ hàm răng sắc nhọn, mấy con thú đang vây xem lập tức sợ hãi chạy đi.

 

Sau đó Ninh Tiểu Vũ nhanh chóng cắn gáy Tiểu Ngôn Khê nhấc lên, vui vẻ trở về tổ.

 

Ninh Tiểu Vũ về đến hang, thả Tiểu Ngôn Khê xuống, rồi liếm lông từ trên xuống dưới cho y, đánh dấu bằng mùi của mình, mặc dù đầu hổ nằm trên mặt đất còn to hơn cả Tiểu Ngôn Khê. Như hiến vật quý mà lấy thịt với trái cây mình thấy ngon ra đút y ăn.

 

Tiểu Ngôn Khê vốn đang sợ sệt, bị hổ con nhấc lên xong thì động cũng không dám động, thế nhưng y dần dần phát hiện ra hổ con hình như không muốn ăn y, còn lấy đồ ăn ra cho y ăn.

 

Tiểu Ngôn Khê thận trọng tao nhã thăm dò cắn một miếng nhỏ, quái vật khổng lồ trước mặt lập tức nhếch miệng nhìn y chằm chằm. Tiểu Ngôn Khê nhất thời run lên một cái, tình cờ trông thấy cái đuôi lắc lư vui vẻ phía sau hổ con, đối phương dường như không hề có ác ý, vừa nãy làm vậy chắc là đang cố cười thì phải? Mặc dù trông vẫn rất đáng sợ.

 

Ninh Tiểu Vũ dẫn Tiểu Ngôn Khê tham quan hang động nhà mình, lăn lộn khắp nơi trên ổ rơm, còn vẫy vẫy đuôi đùa Tiểu Ngôn Khê nữa.

 

Lúc phụ thân hắn kéo thức ăn về thì giật mình hỏi: “Ngươi kiếm đâu ra thằng nhóc này vậy?”

 

Ninh Tiểu Vũ giơ móng lên che Tiểu Ngôn Khê: “Ta giành được, là của ta.”

 

“Hồ đồ, mau trả về ngay.”

 

“Gừ gừ, không.” Ninh Tiểu Vũ quay mông về phía phụ thân, cổ đặt trên người Tiểu Ngôn Khê, lông trên người bao phủ cục lông màu trắng kia.

 

“Nó bây giờ vẫn còn rất nhỏ, không thể tách ra khỏi cha mẹ được, đợi đến khi nó lớn rồi thì ngươi mới có thể nuôi nó. Hơn nữa, hiện tại ngươi có biết đi săn đâu? Sao nuôi được thằng nhóc này chứ?”

 

Ninh Tiểu Vũ che tai, lừa mình dối người không muốn nghe tiếp. Hắn không muốn đem trả thứ đáng yêu như vậy, hắn nhìn thấy thì là của hắn.

 

Xung quanh Tiểu Ngôn Khê vô cùng ấm áp, nhưng y vẫn cố gắng bò ra ngoài, tuy chơi với đại ca ca rất vui, nhưng y nhớ cha mẹ quá. Nước mắt lập tức chảy xuống từ hai đôi mắt to tròn.

 

Ninh Tiểu Vũ liếm liếm vệt nước mắt trên mặt y, trầm mặc một hồi, không cam lòng mà ngậm mèo con ra ngoài, thế nhưng đi một lúc mới nhận ra rằng mình không biết nhà của mèo con ở đâu.

 

Ninh Tiểu Vũ đặt Tiểu Ngôn Khê xuống, lấy đầu đẩy đẩy y, ra hiệu cho y chỉ đường. Tiểu Ngôn Khê đi một hồi thì mệt mỏi, Ninh Tiểu Vũ thấy vậy, tỏ vẻ ghét bỏ với hai cặp chân ngắn của Tiểu Ngôn Khê, y đi vài bước mới bằng một bước của hắn.

 

Cơ mà hắn vẫn hạ mình xuống, để mèo con bò lên lưng mình. Còn cố ý hừ một tiếng vô cùng thiếu kiên nhẫn ra khỏi xoang mũi, lông trên người hắn che đi màu hồng trên mặt, chỉ có bạn đời mới có thể ngồi trên lưng hắn thôi.

 

Sau khi Ninh Tiểu Vũ đến nơi, phát hiện tổ của mèo con rất nhỏ, đầu hắn đưa vô thôi đã lấp kín rồi. Cả cha mẹ của y cũng vô cùng thấp bé, chân rất ngắn, không hề cao to uy vũ như những lão hổ khác, hắn vốn tưởng mèo con còn nhỏ, vẫn chưa lớn lên, hiện tại mới biết đây là di truyền. Nhỏ như vậy, sao có thể đi săn được chứ.

 

May là được hắn coi trọng, có thể được hắn nuôi, Ninh Tiểu Vũ vui vẻ nghĩ, sau đó để lại mùi của mình, nhóc con này đã bị hắn đánh dấu, sau này lớn lên sẽ là của hắn.

 

Những động vật coi trọng Tiểu Ngôn Khê trước đây bây giờ cũng không dám mơ ước nữa, không ai dám chọc giận tiểu bá vương trong nui kia. Tất cả động vật đều biết, Tiểu Ngôn Khê bị tiểu bá vương coi trọng. Vừa kính sợ tránh xa vừa cảm thấy đáng thương cho y, còn hơi hơi hâm mộ nữa.

 

Tuổi tác càng lớn, Tiểu Ngôn Khê dần dần trưởng thành, lúc vào núi dự lễ tế Sơn Thần, y nhìn thấy gì thế kia? Tức chết mèo nhỏ mà, y nhìn thấy hổ con trước đây liếm láp y thế mà lại đang đùa bỡn một con hồ ly khốn kiếp!

 

Lễ tế Sơn Thần vô cùng náo nhiệt, Tiểu Ngôn Khê cũng đứng trong góc tối chờ rất lâu, hiện tại dung mạo của y xinh đẹp hơn trước rất nhiều, còn nghĩ là đại ca ca chắc chắn sẽ bị y mê hoặc, kết quả đến đây lại trông thấy cảnh này, khiến cho trái tim mèo con của y tan vỡ hết cả.

 

Tiểu Ngôn Khê vô cùng phiền muộn, trốn một bên lặng lẽ thương tâm, vô tình bắt gặp hổ con cùng một con sói khốn kiếp khác dính chặt vào nhau đi về một góc.

 

Tiểu Ngôn Khê tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lông trên người xù hết cả lên, y cắn xé bụi hoa trước mặt, bộ lông mềm mượt của y nhanh chóng trở nên rối bù, lỗ tai của y vốn đã cụp xuống, giờ trông càng ủ rũ đáng thương hơn.

 

Những động vật trước đây kính nể y vì hổ con bây giờ đều ưỡn mặt lên cười nhạo sau lưng y. Trước đây y được hổ con bảo vệ, cho nên dù y rất nhỏ yếu, những động vật lớn hơn y, hung ác hơn y đều phải lấy lòng y, nhưng chúng nó lại âm thầm nói xấu y biết bao lần.

 

Bây giờ y đã thành tình cũ, những động vật ác độc kia hận không thể thoải mái mà giẫm lên y.

 

Lễ tế Sơn Thần vẫn chưa kết thúc, Tiểu Ngôn Khê đã cúi đầu ủ rũ rời đi. Dù đã đi thật xa nhưng y vẫn nghe thấy tiếng cười nhạo của những động vật đó.

 

Hồ ly thối và sói hư hỏng có gì tốt chứ? Sao thơm bằng y được. Mùi vị trên người hồ ly thối như thế, hừ, lúc liếm lông hung cho ngươi chết luôn.

 

Tiểu Ngôn Khê vốn đang căm giận nằm phơi nắng, đột nhiên bị một cái bóng phủ lên, vừa đứng dậy ngửa đầu lên nhìn, liền trông thấy lão hổ khốn kiếp uy phong lẫm lẫm đứng trước mặt y.

 

Tiểu Ngôn Khê giận vô cùng, nhanh chóng giơ móng cào một cái. Ninh Tiểu Vũ còn tưởng Tiểu Ngôn Khê đang chơi với mình, thấy y nhiệt tình như vậy, cũng cảm thấy vô cùng cao hứng, móng vuốt giơ qua giơ lại chặn đường Tiểu Ngôn Khê đang bay nhảy khắp nơi, liếm lông một lần từ trên xuống dưới.

 

Tiểu Ngôn Khê bị liếm đến mềm nhũn cả thân mình, chưa kịp hồi lực đã bị ngậm đi.

 

Ninh Tiểu Vũ ngậm Tiểu Ngôn Khê về hang động của mình, hắn chưa kịp lấy đóa hoa xinh đẹp ra, Tiểu Ngôn Khê đã nhanh chân chạy ra ngoài. Thế nhưng chân ngắn sao có thể chạy trốn lão hổ được. Lập tức bị hắn đuổi kịp, cả cửa cũng không thể ra.

 

Chạy trốn lần thứ nhất không thành, thế nhưng lòng cảnh giác của Ninh Tiểu Vũ đã mạnh hơn, tập trung  chú ý đến tất cả mọi động tĩnh của Tiểu Ngôn Khê, đề phòng y chạy đi lần thứ hai.

 

Tiểu Ngôn Khê vô cùng tức giận, tên đại bại hoại này, không thích y còn nhốt y lại không cho y đi. Đại lão hổ nằm nhoài trong ổ nhìn nó, nhìn đến mức Tiểu Ngôn Khê phải bồn chồn, đành phải nhào tới vừa cắn vừa xé.

 

Thế nhưng lông trên người lão hổ rất dày, y không thể cắn vào thịt trong được, trái lại còn để cho lão hổ tưởng y đang chơi với hắn, vừa nghiêng nghiêng cái mặt ngu xuẩn đó vừa lắc lắc đuôi. Lão hổ chứ có phải chó đâu, lắc đuôi nhiều như vậy để làm gì chứ, y còn lâu mới muốn chơi.

 

Khoảng thời gian trước, Ninh Tiểu Vũ rời đi để thực hiện một khóa rèn luyện vô cùng khắc khổ, nhằm học kỹ năng đi săn và sinh tồn, sau khi một mình bắt được con mồi hung mãnh xong mới coi như là đạt, do đó mới không về kịp lễ tế Sơn Thần.

 

Hiện tại rốt cuộc hắn cũng nuôi Tiểu Ngôn Khê được rồi. Ninh Tiểu Vũ giơ móng đẩy chú mèo nhỏ lăn vài vòng, con hổ nhỏ này lớn rồi mà vẫn nhỏ như thế, bộ dạng thấp bé như vậy chắc chắn không thể kiếm thức ăn được, rời khỏi hắn rồi sẽ không sinh tồn nổi đâu.

 

Còn muốn chạy trốn nữa, thật là kỳ quái mà. Kỳ quái nhất là thân lão hổ, nhưng không kêu “gừ gừ” mà lại kêu “meo meo”, không có khí thế chút nào, “meo meo”.

 

Ninh Tiểu Vũ nhìn Tiểu Ngôn Khê ăn thịt, buồn phiền nói: “Ngươi ăn ít thật đấy, khó trách lại nhỏ như vậy.”

 

“Cá, ta muốn ăn cá, không thích ăn thịt.”

 

“Cá?” Ninh Tiểu Vũ chưa bắt cá lần nào, đành dẫn Tiểu Ngôn Khê đến bên bờ sông, ngồi xổm xuống bờ sông mò mò thật lâu, rõ ràng hắn thấy được mà, đến lúc mò lại trốn thoát khỏi móng vuốt của hắn.

 

Tiểu Ngôn Khê buồn chán nằm nhoài bên bờ ngái ngủ. Tay chân thật vụng về, bắt cá thôi cũng lâu như vậy, thế mà dụ dỗ được hồ ly thối với sói hư hỏng cơ đấy, hai con kia đúng là không có mắt mà.

 

Hiện tại Ninh Tiểu Vũ bắt cá càng ngày càng thành thạo, hơn nữa hắn còn phát hiện một bí mật, móng của hắn lúc ở dưới nước sẽ biến dạng, cho nên phải mò thật sâu.

 

Ninh Tiểu Vũ cùng Tiểu Ngôn Khê nằm sấp phơi nắng, Tiểu Ngôn Khê vùi vào bên đầu hắn, cả người lông xù, Ninh Tiểu Vũ càng nhìn càng thích, liếm liếm một chút. Tiểu Ngôn Khê híp hai mắt, nằm nhoài lên đầu hắn liếm trả lại.

 

Cuộc sống của hai con thú này vô cùng hài hòa yên vui. Ninh Tiểu Vũ đi săn, Tiểu Ngôn Khê lên núi hái trái cây và hoa cỏ để trang trí cho hang động của họ.

 

Thế nhưng, y thế mà lại trông thấy Ninh Tiểu Vũ vốn nên đi săn thú đang cười nói đùa giỡn với động vật khác! Y kêu meo meo, cuộc sống thật khó khăn quá mà.

 

Tiểu Ngôn Khê giận đến cong người, dựng lông, sau đó xông lên cào cấu hai con thú không biết xấu hổ kia. Y vì lẽ phải nên mới ra tay, vậy mà hai con thú không biết xấu hổ kia lại còn đánh y nữa. Còn dám đánh y cơ đấy, đúng là không thể chịu được mà.

 

Tiểu Ngôn Khê nhắm mắt lại chờ móng vuốt từ phía trên đập xuống, chờ thật lâu cũng không thấy động tĩnh, vừa mở mắt ra liền trông thấy đại lão hổ đứng che trước mặt y.

 

Meo? Sao lại có hai đại lão hổ thế này?

 

Vừa nãy do Tiểu Ngôn Khê giận quá nên không nhìn kỹ, hiện tại sau khi cẩn thận xem xét lại thì mới biết rằng đại lão hổ kia căn bản không phải là lão hổ tay lớn ngu xuẩn nhà y, đánh xong rồi mới phát hiện mình nhận lầm thì phải làm sao bây giờ đây meo?

 

Y đang định đi lên phía trước nhận lỗi, kết quả Ninh Tiểu Vũ thấy đối phương định đánh y thì nhanh chóng thu thập hai con thú kia, sau đó vênh váo tự đắc dẫn y về nhà.

 

Tiểu Ngôn Khê vô cùng ngoan ngoãn đi theo sau Ninh Tiểu Vũ, Ninh Tiểu Vũ vừa ngừng lại thì y bị đụng đầu vào đùi hắn. Ninh Tiểu Vũ quay đầu, Tiểu Ngôn Khê lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Ninh Tiểu Vũ mà nghiêng đầu liếm móng vuốt bán manh kêu meo meo. Hại Ninh Tiểu Vũ không nhịn được, nhào tới đùa bỡn y một lúc.

 

Sau này, Ninh Tiểu Vũ mới phiền muộn phát hiện, hóa ra Tiểu Ngôn Khê không phải là hổ con như hắn vẫn hằng nghĩ, mà là một con mèo con, khó trách y mãi chưa trưởng thành, còn kêu “meo meo” nữa. Thôi vậy, dù sao thì hắn cũng được coi như là mèo lớn mà.

 

Hết chương 86 (Phiên ngoại)

Chương 87 (Phiên ngoại) >>>

PLNTLTN [85-Hoàn]

Chương 85: Chương cuối

Edit: Arisassan

Thừa dịp hai hài tử không ở đây, Ninh Vũ ngồi vô cùng tự tại: “Ngôn Khê, lại đây cho ta ôm một cái.”

 

Tống Ngôn Khê theo phản xạ mà nhìn nhìn xung quanh: “Gì vậy?”

 

Ninh Vũ dán người vào lưng của Tống Ngôn Khê, hai tay ôm eo, đặt cằm lên bả vai của Tống Ngôn Khê, thỏa mãn nói: “Cuối cùng cũng được ôm ngươi một cách thoải mái rồi, hai hài tử kia lúc nào cũng thích quấn người cả.”

 

Tống Ngôn Khê thả lỏng cơ thể dựa vào người Ninh Vũ, sờ sờ bàn tay của Ninh Vũ đang đặt trên bụng mình: “Trước đây ta cũng thường hay mơ về cuộc sống như hiện tại, nhưng lúc đó chỉ là một giấc mộng xa vời. Dù là trước khi thành thân thì ta cũng không tin.”

 

“Vậy bây giờ thì sao?”

 

“Ta tin ngươi.”

 

“Ngoan lắm.” Ninh Vũ nghe mà mở cờ trong bụng, hôn một cái lên má Tống Ngôn Khê.

 

Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy khó chịu, hiện tại y nặng hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa đã sinh hai hài tử, tuổi cũng lớn, không còn mềm mại xinh đẹp như trước kia. “Có phải ta nặng lắm không?”

 

Ninh Vũ gật đầu: “Ừa, rất nặng.”

 

Cảm xúc thấp thỏm trong lòng Tống Ngôn Khê lập tức biến mất, tức giận nói: “Ngươi!”

 

“Cả thế giới đang ngồi trên đùi ta, sao có thể không nặng cho được.”

 

 

Tiểu Nho đứng nhìn dáo dác ngoài cửa, thấy phụ thân với cha đều ở đây thì vui vẻ chạy tới: “Ta cũng muốn ôm một cái.”

 

Tống Ngôn Khê vốn đang thân thiết với Ninh Vũ, vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào, đột nhiên nghe tiếng Tiểu Nho, giật mình đến mức nhảy cẫng cả lên.

 

Tiểu Nho bĩu môi, bất mãn nói: “Phụ phụ không thể chỉ thương cha được, ta cũng muốn được ôm một cái.”

 

Ninh Vũ bất đắc dĩ nói: “Ôm, ôm. Sao lại nặng như vậy chứ, nhớ phải ăn ít cơm một chút đó. Nặng hơn nữa thì ta không ôm được đâu.”

 

“Phụ phụ hư, ôm cha thì không thấy nặng chút nào. Cha lớn đến thế, còn ta nhỏ như vậy mà.”

 

Ninh Vũ vỗ vỗ mông Tiểu Nho: “Tại cha ngươi vừa yếu ớt vừa yêu kiều, chúng ta là nam tử hán, đương nhiên phải quan tâm chăm sóc cha ngươi.”

 

“Ta rất lợi hại, gia gia cũng khen ta có thiên phú tập võ, sau này ta sẽ bảo vệ cha.” Nói xong, Tiểu Nho còn suy nghĩ một chút: “Hơi hơi bảo vệ phụ phụ một chút cũng được.”

 

**

 

Lúc Ninh Vũ tham gia thi Hương lần thứ ba, Tiểu Táo đã chín tuổi, là tiểu thần đồng nổi danh một vùng.

 

Ninh Uyên và Ninh cha đều vô cùng tự hào, hài tử trong phủ cuối cùng cũng không nổi danh vì là hoàn khố nữa, Tiểu Táo khiến cho bọn họ rất có thể diện. Tiểu Táo thông minh, đáng quý hơn là không kiêu không vội, cũng không kiêu ngạo tự mãn, không cần ai bắt đi đọc sách, bản thân đã ngoan ngoãn hiểu chuyện nghiêm túc học hành rồi.

 

Bọn họ lần nào cũng phải khen không dứt miệng.

 

Ninh Cảnh Duệ trông thấy Ninh Vũ đang đọc sách, chợt cảm thấy vô cùng nguy hiểm, phụ thân bé như vậy mà còn học hành, nếu bé tiếp tục chơi nữa thì không biết đến bao giờ mới sánh bằng phụ thân đây. Điều này khiến bé cảm thấy việc ra ngoài chơi với đám hài tử cùng lứa thật sự rất vô bổ. Phụ thân bé mười chín tuổi mới thi đậu đồng sinh, bé chắc chắn sẽ vượt qua phụ thân bé, đậu sớm hơn hắn nhiều.

 

Thi Hương mà phải thi tận ba lần, hừ hừ, bé thông minh hơn phụ thân, đến lúc đó có khi thi một lần thôi đã đậu ấy chứ, vậy thì có thể diễu võ giương oai trước mặt hắn rồi. Ha ha ha.

 

Ninh Vũ nhún vai một cái, học mà còn có thể cao hứng đến thế á, miệng nhếch lớn như vậy, sau này chắc có số làm đại quan rồi. Chẳng lẽ do hắn hồi bé quá ham chơi, nên Tiểu Táo mới đến để trung hòa một chút?

 

Lúc tin của Lý Hàn truyền tới Uyển thành, Ninh Vũ chợt cảm thấy hoảng hốt, mấy năm trôi qua, hắn suýt nữa đã quên mất người này rồi.

 

Sản nghiệp của Lý Hàn phát triển vô cùng lớn, trải rộng khắp mọi lĩnh vực, thanh lâu sòng bạc đều có gã nhúng tay vào, hàng vải với hàng lương thực cũng làm rất lớn, sắp đạt đến danh hiệu thủ phủ [*người giàu nhất nước] luôn rồi. Thế nhưng nghe đâu là đắc tội quý nhân, tra ra tội danh đút lót quan chức, trốn thuế, chia bè kết phái, còn dính dáng đến rất nhiều vụ kinh doanh trái pháp luật.

 

Chỉ trong một buổi chiều, tất cả huy hoàng đều sụp đổ, người bị tống vào đại lao, toàn bộ tài sản trên danh nghĩa thì bị sung công, giao cho thượng thư tân nhậm Chu Hạo Tuyên quản lý.

 

Ninh Vũ đoán, những quan chức cấu kết với Lý Hàn chắc chắn có liên quan đến Chu Hạo Tuyên, nếu không thì Lý Hàn vừa không có quyền vừa không có thế, sao có thể gặp mấy tên quan này được? Hơn nữa quan hệ giữa Chu Hạo Tuyên với Lý Hàn giống hợp tác hơn, Lý Hàn góp ý tưởng và thực hành, Chu Hạo Tuyên thì cung cấp phương tiện cho gã. Nhưng sau khi tất cả đều đi vào quỹ đạo, Chu Hạo Tuyên lập tức qua cầu rút ván, còn nhân cơ hội mà kéo một đám quan chức xuống nước theo.

 

Ninh Vũ nhớ là Chu gia có một tiểu ca nhi ở hoàng cung làm hoàng thị, còn sinh được một hoàng tử, Chu Hạo Tuyên chắc chắn có tham gia vào việc tranh ngôi hoàng đế này. Nhờ có Lý Hàn, nên tiền tài vô cùng đầy đủ. Không hổ là người lo làm chuyện lớn, rất quyết đoán mãnh liệt, lòng dạ vừa ác độc vừa thâm sâu.

 

Lần này đến xem yết bảng, toàn gia đều đi theo. Tiểu Táo hiện tại đã vô cùng chững chạc, nhưng Tiểu Nho vẫn đang trong tuổi hiếu động hoạt bát, trông thấy đám người náo nhiệt thì cực kỳ hưng phấn, không thể không trông chừng bé cẩn thận được.

 

Thời gian vẫn chưa tới, Ninh cha và Tống Ngôn Khê ngồi trấn an Ninh Vũ. Hai hài tử thì ngồi bên bàn ăn thật ngon.

 

Tiểu Táo nói: “Phụ thân, nếu ngươi thông minh bằng một nửa ta thì giờ có khi đã thi được cử nhân rồi.”

 

Ninh cha không vui nói: “Đồ ăn cũng không làm ngươi im một chút được à.”

 

“Cha nào con nấy, ngươi thông minh là do giống phụ thân ngươi. Nếu không phải vì các ngươi sinh ra đúng lúc đó, ảnh hưởng tới việc học hành của phụ thân ngươi, thì sao lại phải thi ba lần. Hắn không chỉ phải chăm sóc ta, mà còn phải dồn hết thời gian để chăm sóc hai người các ngươi nữa.”

 

“Dạ dạ, ta không nói phụ thân nữa là được chứ gì. Ta biết lắm. Hừ.”

 

“Ca ca, ta biết nè, hồi bé ngươi ngây thơ lắm, lúc nào cũng đòi phụ thân dỗ ngủ, khiến phụ thân buổi tối không nghỉ ngơi được, sáng lên tinh thần đương nhiên không tốt rồi.”

 

“Không phải ngươi cũng vậy sao. Vừa rời đi một chút đã khóc lóc đòi phụ phụ.”

 

Hai hài tử bắt đầu tranh luận, không ai nhường ai.

 

Tiểu tư hưng phấn chạy vào cửa tửu lâu: “Trúng, trúng rồi. Thiếu gia, ngài đậu rồi.”

 

Ninh cha và Tống Ngôn Khê đều mừng rỡ vô cùng, thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực bọn họ cũng không tán thành quyết định thi lại lần này của Ninh Vũ, dân gian có câu một lần hai lần chứ không có lần thứ ba, nếu lần này vẫn không được thì chắc chắn sẽ đả kích rất lớn đến Ninh Vũ. Thế nhưng không biết tại sao Ninh Vũ lại chấp nhất với thi Hương vậy chứ. Luôn luôn kiên trì muốn đi thi.

 

Ninh cha xoa đầu Ninh Vũ: “Vũ nhi ngoan thật lợi hại, ta đã bảo rồi, nhi tử của ta thông minh như vậy, một kỳ thi Hương nho nhỏ tính là cái gì chứ. Phụ thân ngươi chắc chắn sẽ rất vui đây, nhà chúng ta cuối cùng cũng có tú tài rồi.”

 

Mọi người đều vây quanh Ninh Vũ, Tiểu Nho còn đến gần hôn hắn một cái: “Phụ thân thật là lợi hại.”

 

Tiểu Táo nói nhỏ: “Lớn rồi mà còn nhõng nhẽo hôn má nữa, đúng là không biết xấu hổ.” Nói xong còn làm mặt quỷ với Tiểu Nho.

 

Tiểu Nho đắc ý nói: “Ca ca ngươi ghen tỵ chứ gì, thấy ta hôn má nên cũng muốn hôn. Ta cứ làm nũng đấy, ngươi làm gì được ta?” Tiểu Nho dựa cả người vào trong lồng ngực của Ninh Vũ, dương dương tự đắc nhìn Tiểu Táo.

 

Ninh Vũ buồn cười: “Được rồi, đừng nghịch nữa.” Đại nhi tử nghĩ mình đã lớn rồi, ngại làm nũng, thế nhưng vẫn muốn được người lớn quan tâm.

 

Tuy Cảnh Duệ ngoan ngoãn chững chạc, như một tiểu đại nhân, không cần bọn họ lo lắng nữa, nhưng Ninh Vũ không bao giờ gạt bỏ đại nhi tử của mình sang một bên.

 

Tiểu nhi tử hay quấy phá, cần phải chú ý nhiều hơn, nhưng đại nhi tử ưu tú, mỗi khi làm việc gì thì đều hoàn thành vô cùng tốt, bọn họ cũng không tiếc lời khích lệ và khen ngợi.

 

Ninh Vũ vỗ vỗ vai Cảnh Duệ: “Tăng tiền tháng cho các ngươi được không?” Mọi chi phí ăn mặc trong quý phủ đều là tốt nhất, tiền tháng cũng chỉ để bọn họ tiêu vặt thôi.

 

“Ta đã bảo nhà bếp nấu đồ ăn ngon cho các ngươi rồi, chúng ta chắc chắn phải bày tiệc, phải náo nhiệt hơn lần trước.”

 

Tống Ngôn Khê và Ninh cha lập tức bàn bạc với nhau.

 

Sau khi Ninh Uyên trở lại thì khí sắc hồng hào, trông cũng trẻ ra vài tuổi, bước đi khí thế hừng hực, mấy ngày gần đây lúc nói chuyện với người khác đều trung khí mười phần, tán gẫu chưa được vài câu đã tự nhiên mà nhắc tới chuyện yết bảng thi Hương, giả vờ vô ý nói nhi tử ông cũng tham gia kỳ thi này, đợi đến khi người khác hỏi kết quả thì lông mày sẽ nhướn bay cả lên: “Ai, may mắn thôi, không cẩn thận đậu luôn rồi.”

 

Tống Ngôn Khê quán xuyến hết mọi việc trong phủ, từ xác định khách nhân, phát thiệp mời, cho đến sắp xếp chỗ ngồi và các món ăn bày trong tiệc, mọi thứ đều vô cùng tận tâm.

 

Tống Ngôn Khê ngồi lâu nên có hơi mệt mỏi, vừa đứng lên duỗi người đã tối mặt, suýt nữa ngã xuống.

 

Đúng lúc Tiểu Táo trông thấy, vội vã chạy tới đỡ Tống Ngôn Khê, sau đó gọi tiểu thị bên ngoài vào.

 

“Cha, có phải ngươi làm việc mệt quá không? Mấy chuyện này để quản gia làm là được, ngươi không cần phải lo đâu.”

 

“Không sao đâu, ta cũng đang rảnh rỗi mà, hơn nữa hiện tại coi như là đã an bài xong hết cả rồi.”

 

Ninh Vũ nghe tin xong chạy tới rất nhanh, vội vàng nói: “Sao vậy? Ngươi không khỏe chỗ nào?”

 

“Không có chuyện gì cả, chỉ chóng mặt một chút thôi, hiện tại đã ổn rồi. Chắc là gần đây làm việc mệt quá.”

 

Đại phu nhanh chóng đến nơi, sau khi bắt mạch xong, thần sắc còn hơi bất mãn: “Đây có phải là lần đầu tiên đâu, mang thai mà cũng không cảm giác được à?”

 

Ninh Vũ là người phản ứng lại đầu tiên: “Tiểu ca nhi của chúng ta rốt cuộc cũng tới rồi. Sinh hai tiểu tử xong, lần này mới đến phiên tiểu ca nhi.”

 

Tống Ngôn Khê cười tít mắt: “Không sao, lần này không phải thì lần sau sẽ sinh tiểu ca nhi cho ngươi.”

 

“Thôi thôi, hai đứa đã khổ lắm rồi, sinh hài tử đau lắm, dù là tiểu ca nhi hay không thì cũng không cần nữa đâu.”

 

Hai đứa trẻ cũng rất mong chờ đệ đệ tiểu ca nhi của mình, chắc chắn sẽ rất mềm rất manh, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, tốt hơn ca ca (đệ đệ) của bé nhiều. Bọn họ nhất định sẽ là những ca ca tốt.

 

Ninh cha thở dài: “Ninh phủ của chúng ta quả nhiên tràn đầy phúc khí, song hỷ lâm môn.”

 

Trong lúc Ninh phủ đang náo náo nhiệt nhiệt tổ chức tiệc đứng, cánh cửa đại lao mở ra, thả một nam nhân y phục lam lũ. Cấp trên nể tình gã có công, xét nhà xong thì miễn tử hình, phóng thích gã ra ngoài.

 

Lý Hàn bị gió thổi qua một cái, thân hình chỉ bọc một lớp y phục rách rưới lập tức run lẩy bẩy. Gã xem Chu Hạo Tuyên là bằng hữu tri kỷ, không ngờ lại bị bằng hữu thân nhất của mình đâm sau lưng một dao. Phù hoa năm xưa giờ tựa như mây mù sương gió, gã đã đoạn tuyệt quan hệ với Viên Trí Chi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại trở nên cô độc, cả một chốn dung thân cũng không có.

 

Lý Hàn co rúc bên góc tường, mái tóc rối bù phủ xuống mặt, người qua đường không ai có thể ngờ được rằng tên ăn mày trước mặt này từng là thủ phủ thanh danh hiển hách một thời Lý Hàn. Một vài đồng lẻ lăn tăn rơi xuống bên cạnh chân gã, Lý Hàn chợt bừng tỉnh, gã đến nơi dị thế này nhiều năm như vậy, cuối cùng lại trở về cảnh ngộ ban đầu. Nơi này không phải thế giới của gã, gã không nên đến nơi này, có lẽ sau khi tỉnh lại, gã sẽ được về nhà…

 

**

 

Tiểu ca nhi mà Ninh Vũ ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng ra đời, Ninh Vũ nhìn thế nào cũng thấy đứa bé này đẹp hơn hai tiểu tử kia.

 

Thời gian vẫn tiếp tục trôi, chỉ có cuộc sống hạnh phúc của Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê là không thay đổi, cùng với những hạnh phúc mà bọn họ đã mang đến cho người khác.

 

Hết chương 85

Editor: Thế là hết chính văn rồi nhé, sau một phiên ngoại đậm chất sở thú thì sẽ đến chuyện tình duyên của Tiểu Táo OTL

Chương 86 (Phiên ngoại) >>>

PLNTLTN [84]

Chương 84:

Edit: Arisassan

Ninh cha vạch quần ra nhìn một chút: “Để ta xem, đánh đỏ hết rồi này. Vũ nhi có hơi quá đáng thật.”

 

Tiểu Nho vô cùng ủy khuất, Tiểu Táo chỉ đứng nghe đệ đệ cáo trạng, hiện tại bé tự nhận mình đã là đại nam tử rồi, không thể làm nũng được, nhưng điều này cũng không ngăn bé lấy đệ đệ ra để giả vờ đáng thương.

 

“Ta đến chỗ phụ thân ngươi đây, sao có thể động thủ đánh như vậy chứ? Tiểu Nho với Tiểu Táo của chúng ta đáng yêu ngoan ngoãn thế mà. Không cẩn thận đánh hỏng thì phải làm sao đây?”

 

Tiểu Nho gật đầu: “Dạ đúng dạ đúng, phụ phụ hư.”

 

Ninh cha vừa rời đi, hai đứa liền ngừng khóc, Tiểu Nho hỏi: “Ca ca có chắc là công công sẽ giáo huấn phụ phụ không?”

 

“Phụ thân rất nghe lời công công, hắn đánh chúng ta là sai, công công chắc chắn sẽ giúp chúng ta đòi lại công bằng.”

 

Lúc Ninh cha đến nơi, Ninh Vũ vẫn đang tức giận, sắc mặt không tốt tí nào, còn cảm thấy vô cùng tức ngực, đành phải mở to miệng thở hổn hển, Ngôn Khê ngồi bên cạnh luôn miệng khuyên. Ninh cha trông thấy bộ dáng tức giận công tâm của Ninh Vũ thì lại gần vỗ vỗ lưng hắn: “Làm gì mà giận đến vậy chứ, ảnh hưởng đến sức khỏe bây giờ. Đừng chấp nhặt với bọn họ, sau này mà chọc ngươi giận nữa thì bắt hai đứa nó nhịn ăn đi.”

 

“Tổ ong là thứ có thể chọc được sao? Tiểu tư bị ong chích biết bao nhiêu lỗ trên người, nếu không nhờ hắn lấy quần áo bọc hai đứa nó lại thì…” Ninh Vũ càng nói càng giận, lúc bình thường quậy phá cũng thôi đi, hài tử hiếu động một chút cũng tốt, chứng tỏ bọn họ vẫn vô cùng khỏe mạnh, nhưng nếu đi gây chuyện tự làm mình bị thương thì đúng là đáng giận mà.

 

“Vũ nhi ngoan, đừng giận, để ta đi giáo huấn bọn họ. Không thì ngươi đánh thêm vài cái cho hả giận đi. Bọn họ đã rảnh rỗi đến mức đi quậy phá khắp nơi như vậy thì, Ngôn Khê, ngươi sắp xếp vài thứ cho bọn họ học đi.”

 

“Vâng, thưa cha. Ta cũng cảm thấy chúng nó quá rảnh rỗi.”

 

Hai đứa trẻ đứng trong phòng vừa nghe thấy động tĩnh ngoài cửa thì vội vàng bày sẵn biểu tình ra mặt, Tiểu Táo còn khịt khịt nước mũi: “Công công, ngươi đừng đánh phụ thân nhiều quá, chỉ cần mắng hắn vài câu, bảo hắn sau này không đánh chúng ta nữa là được.”

 

“Nghĩ hay thật, xem các ngươi đã làm ra chuyện tốt gì kìa, chọc phụ thân các ngươi giận đến mức đỏ cả mặt, môi trắng bệch luôn rồi. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ tức giận đến vậy. Do phải chăm sóc các ngươi nên Vũ nhi chẳng học hành được bao nhiêu, hai lần thi Hương vẫn không đậu. Hai huynh đệ các ngươi còn làm hắn tức giận nữa. Lần sau mà còn nghịch ngợm như vậy thì các ngươi không được ăn cơm đâu.”

 

Nghe công công nói xong, hai đứa trẻ lập tức chảy nước mắt, cả công công cũng không đứng về phía bọn họ.

 

“Ca ca, chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ phải chịu đánh một cách vô ích như vậy sao? Mông ta vẫn còn đau này.”

 

Tiểu Táo suy nghĩ một chút: “Gia gia thương chúng ta nhất, đợi gia gia trở về, chúng ta đi cáo trạng với gia gia đi.”

 

“Cha thì sao? Bình thường phụ phụ rất nghe lời cha, sao cha mãi vẫn chưa đến thăm chúng ta vậy?”

 

“Phụ thân đánh chúng ta ác như thế, cha chắc chắn là đang mắng hắn.”

 

Ninh Vũ nghĩ đến việc hai đứa trẻ suýt nữa đã bị thương mà kinh hãi vô cùng, may là hai lần kia không bị sao, nếu không cẩn thận thì… vừa nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, hắn lại muốn đánh hai đứa nó.

 

“Được rồi được rồi, đừng giận nữa, lần này không bị thương là tốt rồi. Chúng ta đi ăn cơm đi, để chúng nó nhìn không cho chúng nó ăn, đói bụng một chút là nhớ kỹ ấy mà. Ta bảo nhà bếp làm mấy món ngươi thích không đó.”

 

Trên bàn cơm, trước mặt Tiểu Táo và Tiểu Nho không hề bày bát đũa, chỉ có thể ngồi nhìn ba người còn lại ăn cơm, công công và cha của bọn họ không hề nói giúp cho bọn họ, phụ thân cũng không thèm nhìn mặt họ luôn.

 

Tiểu Nho bĩu môi: “Cha, ta đói.”

 

Tống Ngôn Khê gắp đồ ăn cho Ninh Vũ: “Đói bụng là tốt, sau này còn dám lấy đá ném tổ ong nữa không? Còn dám trèo tường hái hoa xương rồng nữa không, muốn mất tay à? Không có tay thì sao ăn cơm được? Nghĩ lại đi.”

 

Không chỉ Tiểu Nho, mà Tiểu Táo đã lớn cũng cúi đầu, mếu máo muốn khóc.

 

Ninh Vũ ăn mà không có khẩu vị gì, trong lòng vô cùng phiền não, khi có hài tử thật rồi lại không biết phải quản giáo như thế nào cho tốt. Nặng thì sợ chèn ép chúng nó quá mức, tuổi thơ không vui vẻ được; nhẹ thì sợ không quản giáo nổi, để chúng nó làm xằng làm bậy, không có được một tương lai tươi sáng.

 

Có hài tử thì tâm mệt, không có hài tử thì lại mong hài tử đến. Cuộc sống đúng là cực khổ quá mà, không hề vô ưu vô lo như lúc trước.

 

Ninh Vũ đặt đũa xuống rồi đi ra ngoài, hắn mà ngồi tiếp thì hai đứa nó sẽ phải đói bụng mất.

 

Tống Ngôn Khê lo lắng, sao chỉ ăn có chút xíu vậy, chưa được một nửa lượng ăn lúc bình thường nữa. Gọi hạ nhân bày bát đũa của hai đứa trẻ lên bàn: “Ăn cơm đi, sau này các ngươi mà tái phạm thì sẽ cấm túc không cho ăn cơm nữa.”

 

Không chỉ phụ thân hư, mà cha cũng hư, cả công công cũng ngồi nhìn bọn họ bị bắt nạt, không nói giúp cho bọn họ tí nào.

 

Chờ mãi mới thấy gia gia hồi phủ, Tiểu Táo lập tức dặn dò: “Ngươi phải khóc to một chút đó, như vậy thì gia gia mới thương chúng ta hơn, mới đi giáo huấn phụ thân một trận.”

 

“Gia gia có thể đánh phụ phụ không?”

 

“Phụ thân có thể đánh chúng ta, gia gia là phụ thân của phụ thân, đương nhiên cũng có thể đánh phụ thân rồi.”

 

Tiểu Nho nghe mà choáng cả đầu, chỉ nhớ là gia gia có thể đánh phụ thân, bé phải khóc to một chút, tỏ vẻ đáng thương lúc cáo trạng.

 

Sau khi Ninh Uyên hồi phủ, vừa ngồi xuống ghế đã trông thấy hai cục nắm nhỏ chạy tới, mỗi người ôm một bên chân của mình gào khóc. Ninh Uyên cả kinh: “Ngoan, sao vậy, bị ai bắt nạt thế? Nói cho gia gia, gia gia dẫn hai ngươi đi đánh lại.”

 

Cuối cùng cũng nghe được câu nói này, trong lòng hai hài tử càng cảm thấy ủy khuất hơn, Tiểu Nho nói đứt quãng: “Gia gia, phụ phụ đánh mông ta với ca ca, đỏ, đau cực kỳ. Còn không cho chúng ta ăn cơm nữa, Tiểu Nho đói lắm luôn.”

 

“Sao lại có lý đó được chứ, giỏi hơn được một chút thôi mà đã biết ỷ lớn hiếp nhỏ rồi.”

 

Rốt cuộc cũng có người đứng về phía của bọn họ, hai đứa trẻ càng khóc một cách ủy khuất hơn.

 

Đúng lúc đó Ninh cha bước vào, Ninh Uyên vỗ vỗ lưng hai đứa, vừa an ủi vừa hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế này?”

 

“Hai đứa nó gây chuyện, chọc tức Vũ nhi, tức đến mức môi trắng bệch, cơm trưa cũng không ăn được bao nhiêu.”

 

“Bảo nhà bếp chuẩn bị ít cháo đi, từ đây đến tối còn lâu lắm, không thể nhịn đói được.”

 

“Ngôn Khê đã báo rồi.”

 

“Vậy thì tốt.” Ninh Uyên cúi đầu xách hai đứa ra: “Dừng lại, đưa hai tay ra phía sau.”

 

Ninh Uyên quanh năm ở trong quân đội, trên thân mang một loại uy thế của người bề trên, chỉ hơi nghiêm túc một chút thôi là hai cục nắm kia đã không dám làm nũng nữa rồi, đứa nào đứa nấy đều đứng thẳng lưng. Tiểu Nho vừa chắp tay sau lưng, nước mũi lập tức chảy ra, chảy xuống thấm ướt vạt áo phía trước, nhưng cũng không dám lấy tay áo lên lau.

 

Ninh Uyên trông mà buồn cười: “Mau lau nước mũi đi, còn ra cái thể thống gì nữa.”

 

Tiểu Nho liền lấy tay xoa xoa mặt, nước mũi dính đầy y phục luôn.

 

Ninh Uyên vừa nhìn vừa nghĩ, Ngôn Khê cũng dễ tính thật. Với trình độ chà đạp y phục kiểu này mà vẫn có thể giữ cho hai đứa bé luôn luôn sạch sẽ, không biết bình thường phải nhọc lòng đến cỡ nào.

 

“Biết lỗi chưa?”

 

Tiểu Táo ngẩn ra, nhắc nhở: “Gia gia, phụ thân mới là người đánh ta và đệ đệ.”

 

“Các ngươi chọc Vũ nhi giận đến mức cả cơm trưa cũng không ăn được mà vẫn chưa biết lỗi sao? Bản thân đã nhận ra lỗi của mình chưa?”

 

“Phụ phụ cũng không cho chúng ta ăn cơm, trên bàn không có bày bát đũa cho chúng ta.”

 

“Các ngươi quậy phá như thế, nhịn đói hai bữa là còn nhẹ. Phụ thân ngươi đã chăm sóc cho các ngươi từ nhỏ, không hề nhờ đến người khác, che chở các ngươi như tâm can của mình. Nếu không phải thật sự tức giận thì sao có thể cam lòng động thủ đánh các ngươi được.”

 

Tiểu Nho giật nhẹ tay áo của Tiểu Táo, nói nhỏ: “Ca ca, không phải ngươi nói là gia gia sẽ đứng về phía chúng ta, đi đánh phụ phụ sao?”

 

Ninh Uyên và Ninh cha liếc mắt nhìn nhau, mắt đầy ý cười, Ninh Uyên nghiêm túc nói: “Nhi tử của ta bị chọc tức bị khi dễ như vậy, ta đương nhiên phải đứng về phía hắn rồi.”

 

Tiểu Táo hỏi: “Vậy ai đứng về phía chúng ta đây?” Bọn họ thật sự rất ủy khuất, bị bắt nạt rồi bị đánh, cũng không biết phải cáo trạng với ai.

 

“Nhi tử của ai thì người đó che chở. Ta đương nhiên phải che chở cho nhi tử của ta. Các ngươi đương nhiên phải đi tìm phụ thân của các ngươi rồi.”

 

“A…” Tiểu Nho ngẫm nghĩ một hồi, chợt thấy câu này rất có lý, lập tức lau lau mặt: “Ta muốn đến chỗ phụ phụ.” Tiểu Nho bước chân ngắn trở về sân viện của bọn họ, Tiểu Táo cũng không chịu yếu thế, sau khi cáo từ Ninh Uyên thì cũng chạy đi.

 

“Phụ phụ, phụ phụ, Tiểu Nho biết lỗi rồi, sau này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi.”

 

Ninh Vũ lập tức giơ tay ra chặn lại Tiểu Nho đang nhào về phía hắn, biểu tình ghét bỏ vô cùng, trên người toàn là nước mắt nước mũi, còn không biết ngượng mà nhào lên người hắn cơ.

 

“Lỗi gì?”

 

Hồi nãy vừa bị Tiểu Nho giành trước một bước, cho nên Tiểu Táo quyết giành khâu nhận lỗi này: “Không nên cãi lời phụ thân, chọc phụ thân tức giận, hại tiểu tư bị ong chích. Suýt nữa bị gai xương rồng đâm đầy tay. Sau này chúng ta sẽ không quậy phá như vậy nữa.”

 

“Ừ, biết lỗi rồi thì có thể thay đổi được, đúng là chuyện tốt. Sau này chắc chắn là những đứa trẻ ngoan.”

 

“Chúng ta ngoan ngoãn, vậy phụ phụ có che chở chúng ta không? Đứng về phía chúng ta nữa.”

 

Ninh Vũ trừng mắt: “Còn không mau tắm rửa thay đồ đi, bẩn thỉu thế này thì còn ra thể thống gì nữa.”

 

**

 

Hạ Như Phong cũng không thi đậu, tâm trạng vô cùng thất vọng: “Xem ra ta cũng không thích hợp với việc đọc sách, làm thế nào cũng không thi đậu được.”

 

Ninh Vũ chỉ uống rượu mà không đáp lời.

 

“Ai, ta không đi chịu tội nữa đâu, dù có bị cấm túc thì ta cũng không đi nữa, trước sau gì cũng bị mất mặt. Ngươi tính sao?”

 

“Tính gì chứ, lần này không đậu thì thi tiếp thôi, cố gắng nhiều rồi cũng sẽ đậu. Ta chắc chắn sẽ là cử nhân lão gia.”

 

“Ta ngưỡng mộ ý chí của ngươi thật đấy, làm tốt lắm, ta ủng hộ ngươi.”

 

“Ở phố Đông có một tú tài thi ba lần mới đậu. Ở phố Tây có Lưu phu tử đến hơn ba mươi tuổi mới thi đậu đồng sinh. Thi không đậu một hai lần là chuyện bình thường.” Ngôn Khê đã dùng những lời này để an ủi hắn lúc hắn thi đồng sinh.

 

Hạ Như Phong nghĩ cũng phải, lần nào cũng thi một lần là đậu, chỉ có Trạng Nguyên mới làm vậy được thôi, trong số nhiều người như thế, chỉ không đậu một hai lần đã là bình thường lắm rồi.

 

Hết chương 84

Chương 85 (Hoàn) >>>

 

 

 

PLNTLTN [83]

Chương 83:

Edit: Arisassan

Qua chuyến đi này, Tiểu Táo biết những nhà khác có rất nhiều huynh đệ, cũng không nói những câu như không cần đệ đệ nữa.

 

Ninh Vũ nhìn Tiểu Táo mà chậc lưỡi cảm thán, hắn không nhớ rõ hồi ba bốn tuổi mình ra sao, nhưng hắn có thể khẳng định là Tiểu Táo mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều. Thậm chí còn biết nhiều chữ hơn cả hắn lúc sáu, bảy tuổi.

 

Ninh cha với Ninh Uyên cũng luôn miệng khen Tiểu Táo, Tiểu Táo làm mặt quỷ với Ninh Vũ, học càng ngày càng hăng.

 

Theo thanh danh càng ngày càng nổi của Lý Hàn, Tống Ngôn Khê sinh ra đứa bé thứ hai, cũng là một tiểu thiếu gia.

 

Tống Ngôn Khê liền kéo tay Ninh Vũ: “Lần sau chúng ta phải sinh ra một tiểu công tử, hai đứa đầu đều là nam hài rồi, chúng ta vẫn chưa có tiểu ca nhi xinh xắn đáng yêu.”

 

“Ừ.” Ninh Vũ đáp: “Ngôn Khê xinh đẹp như vậy, phải sinh được một tiểu ca nhi xinh đẹp giống như ngươi, nếu không thì tiếc lắm.”

 

Tiểu Táo vốn đang nằm nhoài trên giường ngắm nhìn đệ đệ, nghe vậy cũng cao hứng nói: “Ta muốn một đệ đệ tiểu ca nhi đáng yêu. Đệ đệ này xấu quá, thật đáng thương.”

 

Ninh Vũ nhìn bé một chút rồi nói: “Lúc ngươi mới sinh ra cũng giống hệt như đệ đệ ấy.”

 

Tiểu Táo đành trái lương tâm mà nói: “A, vậy đệ đệ xinh xắn thật.”

 

Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê không nhịn được cười.

 

Do Tiểu Táo bảo đôi mắt của đệ đệ trông như hai quả nho đen, cho nên nhũ danh của đứa bé này là Tiểu Nho.

 

Có kinh nghiệm rồi nên lúc Ninh Vũ chăm sóc Tiểu Nho cũng không quên Tiểu Táo, vẫn tiếp tục quan tâm đến chuyện đọc sách tập võ của bé, đồng thời hướng dẫn bé tham gia vào quá trình chăm sóc Tiểu Nho.

 

Tiểu Táo nghiêm túc nhìn Ninh Vũ, sau đó bò lên chân hắn, ôm cổ hắn hôn một cái: “Phụ phụ cực khổ rồi.”

 

Ninh Vũ vô cùng cảm động, chỉ một câu nói này thôi đã khiến hắn cảm thấy những gì mình làm đều đáng giá cả. Cảm xúc vui mừng và kiêu ngạo của người làm phụ thân lập tức lấp đầy tim.

 

Ninh Vũ học theo con mình, lúc Ninh Uyên về nhà liền đến chỗ ông để thể hiện tâm ý, bóp vai đấm lưng cho Ninh Uyên, vô cùng chân thành mà nói: “Phụ thân, ngươi khổ cực nhiều năm rồi.”

 

Ninh Uyên run rẩy cả người, xách Ninh Vũ đến trước mặt: “Nói đi, muốn làm gì? Có phải đã gây họa gì rồi không?” Vũ nhi vừa tỏ vẻ lấy lòng như thế là thấy không có chuyện tốt rồi, chắc chắn là đang muốn nhờ cái gì đó.

 

“Sao phản ứng của ngươi không giống ta vậy?” Ninh Vũ lên án: “Lúc ta nghe nhi tử của ta nói như vậy, trong lòng cảm động lắm luôn.”

 

“Do ngươi có nhiều tiền án quá ấy, Tiểu Táo ngoan ngoãn hơn ngươi nhiều.”

 

Ninh Vũ hừ một tiếng: “Ngươi không thể cứ dùng định kiến lúc trước để đối xử với ta được, lẽ nào ngươi không phát hiện ta đã thay đổi rồi sao?”

 

Ninh Uyên sờ đầu Ninh Vũ: “Ừ, có hơi đổi một chút, tiểu tử ngốc nhà ta lớn rồi, cũng có thể một mình chèo chống một phương.” Có Ngôn Khê trông chừng ngay bên cạnh, cách Vũ nhi xử lý mọi chuyện cũng dần dần thận trọng khéo léo hơn, không làm bừa theo ý mình nữa. Sau này ông cũng có thể yên tâm rồi.

 

Ninh Vũ nghe thấy ba chữ “tiểu tử ngốc” thì không vui chút nào, bĩu môi một chút nhưng không rời đi, chỉ khuỵu gối xuống để phụ thân có thể sờ đầu hắn dễ dàng hơn, cơ mà, chân hắn nhức lắm rồi mà bàn tay trên đầu vẫn chưa bỏ ra, ngước mắt nhìn thì trông thấy Ninh Uyên cười tươi vô cùng, Ninh Vũ lập tức xù lông. Biết lắm mà, phụ thân hắn toàn kiếm chuyện trêu chọc hắn thôi.

 

Ninh Vũ hầm hừ đứng dậy, tròng mắt hơi đảo một chút, chợt nảy ra một ý kiến vô cùng tuyệt diệu.

 

Ninh Vũ cong miệng cười, đến chỗ Tống Ngôn Khê, bế Tiểu Nho lên rồi hỏi: “Ngôn Khê, có phải đã đến giờ Tiểu Nho đi vệ sinh rồi không?”

 

“Ừ, cũng tầm giờ này thôi, ngươi nhớ chú ý đó.”

 

“Khà khà.” Ninh Vũ cố gắng nghiêm mặt, bế Tiểu Nho đến trước mặt Ninh Uyên: “Phụ thân, ngươi bế Tiểu Nho một chút đi, có phải nó giống ta lắm đúng không?”

 

“Với bộ dạng ngu xuẩn này của ngươi, hài tử mà giống ngươi thì tội nó lắm, ta thấy nó giống gia gia nó hơn, anh tuấn thần võ, sau này chắc chắn sẽ là một nam nhân tốt, tuấn lãng bất phàm.”

 

Ninh Uyên ôm cục bông, lòng vô cùng thỏa mãn, đứa trẻ này đáng yêu hơn Vũ nhi hồi bé nhiều.

 

Ninh Vũ cũng không thèm cãi, chỉ ngồi tính nhẩm giờ trong miệng, thầm mong Tiểu Nho tè dầm nhanh nhanh một chút.

 

Ninh Vũ với Ninh Uyên ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, thấy Tiểu Nho giật giật cơ thể thì thầm vui trong lòng. Không uổng công lúc hắn bế đến cố ý cho bé mặc ít tã, chỉ bọc hai lớp mỏng manh.

 

“Vũ nhi, mau mau…”

 

Ninh Uyên đang định chuyển Tiểu Nho sang Ninh Vũ thì Ninh Vũ đã nhanh chân lùi về phía sau: “Phụ thân ngươi đừng vội, để ta đi lấy quần áo sạch với tã lót cho.”

 

“Vũ nhi, mau trở lại đây cho ta.”

 

Nghe thấy tiếng la thất thanh của phụ thân trong phòng, Ninh Vũ cực kỳ vô lương tâm mà khà khà cười hai tiếng.

 

“Sao vậy?” Ninh cha nghe tiếng mà đi tới.

 

“Tiểu Nho tè dầm, ta đùa Vũ nhi chút thôi, xem tiểu tử ngốc đó cao hứng chưa kìa.”

 

Hạ nhân bưng nước ấm và khăn sạch đến, Ninh Uyên thuần thục lau rửa sạch sẽ cho Tiểu Nho: “Chuyện nhỏ như thế này sao có thể làm khó ta được. Cũng không nghĩ xem hồi bé ai phụ trách thay tã cho tiểu tử thúi kia.”

 

“Ta thấy mặt hắn lúc bước ra ngoài hình như cao hứng lắm. Vui vẻ vô cùng, còn nhảy chân sáo nữa chứ.”

 

“Chỉ có nhiêu đó tiền đồ mà cũng đòi gây sự với ta.”

 

“Ngươi đừng có bắt nạt hắn đó.”

 

“Đâu có đâu, không phải ta còn cố ý dỗ cho hắn vui nữa à?”

 

Ninh Vũ trừng Ninh Uyên một cái, không để ý đến người này nữa.

 

**

 

Ninh Vũ ngồi bên cạnh giường, chống cằm ngắm nhìn hai cục nắm nằm ngủ song song với nhau: “Ngôn Khê, ai nói chúng ta không có phúc khí chứ, chúng ta có hẳn hai bảo bảo luôn nè. Cao tăng kia ở Thanh Sơn chắc chỉ muốn hù chúng ta thôi.”

 

Tống Ngôn Khê nằm nhoài lên lưng Ninh Vũ: “Ta thấy cao tăng đó nói cũng không sai đâu, tại chúng ta nghĩ theo hướng tiêu cực thôi. Ngươi nhớ không, chẳng phải cao tăng nói là mọi chuyện đều có quỹ tích của nó, cho dù đi nhầm, nhưng cuối cùng vẫn sẽ dùng một phương thức khác để xoay chuyển trở lại sao? Ta ngẫm nghĩ một chút, trước đây nếu không gặp chuyện ngoài ý muốn là Lý Hàn, cuộc sống của chúng ta vốn phải như bây giờ, hiện tại chúng ta được trở về, có khi là ông trời bồi thường cho chúng ta đó.”

 

Ninh Vũ lơ đãng nói: “Lời ông ấy nói giải thích thế nào nghe cũng có lý cả, đúng là lươn lẹo mà. Dù có thế nào, suy tính chuyện bản thân mình ra sao, cuối cùng vẫn phù hợp với lời nói của ổng. Khéo léo cực kỳ. Hại chúng ta lo lắng một thời gian dài như vậy.”

 

Tống Ngôn Khê ý cười đầy mặt, thấy Ninh Vũ bĩu môi giận dỗi thì sáp lại mổ mổ vài lần.

 

Ninh Vũ trích ra được một buổi chiều rảnh rỗi, bắt đầu nhưỡng rượu cho Tiểu Nho.

 

Tiểu Táo đứng bên cạnh quấy rối liên tục: “Phụ phụ, sao phải nhưỡng rượu vậy? Uống ngon không?”

 

“Đợi đến lúc ngươi thành thân thì mới có thể uống. Hiện tại phải chưng cất thật tốt, đợi đến lúc Tiểu Nho trưởng thành rồi thành thân thì mới mở ra uống được.”

 

“Của ta đâu? Ta có không?”

 

“Thấy cây táo kia không? Trồng đúng lúc ngươi sinh ra luôn đó, chôn phía dưới là phần rượu của ngươi.”

 

Tiểu Táo chạy vòng vòng xung quanh cây táo vài lần, chống cằm bày ra biểu tình ông cụ non, hóa ra đây là cây của ta, còn xài ké tên của ta nữa, cũng tên là táo.

 

Tống Ngôn Khê bưng cánh hoa đã được rửa sạch ra, không thấy Tiểu Táo gần đó, chỉ thấy Ninh Vũ đang bận tới bận lui, liền nói: “Tiểu Phúc Bảo có mệt không? Nghỉ ngơi một chút đi.”

 

Tiểu Phúc Bảo? Ai vậy? Tiểu Táo gãi gãi tai, bé là Tiểu Táo, đệ đệ là Tiểu Nho, Tiểu Phúc Bảo ở đâu ra thế?

 

Tiểu Táo chạy ra từ tàng lá, ngửa mặt lên hỏi Tống Ngôn Khê: “Cha, ai là Tiểu Phúc Bảo vậy? Đệ đệ mới sao?”

 

Tống Ngôn Khê giật mình, trong lòng vô cùng quẫn bách, y không ngờ nhũ danh mà y gọi lại bị nhi tử nghe được, bèn quay sang trách Ninh Vũ: “Sao ngươi không nói là Tiểu Táo vẫn còn ở đây vậy?” Ngại chết mất.

 

Ninh Vũ vô tội nói: “Ta đâu ngờ là ngươi sẽ gọi Tiểu Phúc Bảo đâu. Sau này ngươi cứ gọi phu quân đàng hoàng đi.”

 

“Tiểu Táo ngoan, ngươi có đói không? Có muốn ăn điểm tâm không?”

 

Tiểu Táo rất thông minh, hoàn toàn không bị dao động: “Cha không nói cho ta biết thì ta đi hỏi công công.”

 

Tống Ngôn Khê không biết phải nói gì, đúng là cùng một đức hạnh với Ninh Vũ, chỉ biết cáo mượn oai hùm thôi.

 

“Phụ thân ngươi là Tiểu Phúc Bảo.”

 

“Tại sao?”

 

“Bởi vì hắn là bảo bối mang phúc khí trên người, cho nên mới gọi là Tiểu Phúc Bảo.”

 

Tiểu Táo nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Ta quyết định rồi, sau này ta sẽ là Tiểu Manh Bảo. Ta là một bảo bối vô cùng manh.”

 

Phụt-

 

Ninh Vũ suýt nữa đã phun nước miếng vào trong đống gạo vừa rửa sạch. Còn tự phong nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ mà. Sau này ngươi sẽ phải hối hận.

 

Sau này Ninh Cảnh Duệ thật sự rất hối hận, một cái nhũ danh Tiểu Táo gây ảnh hưởng tới khí khái nam tử của hắn thì còn chấp nhận được, dù sao đệ đệ của hắn cũng chẳng tốt hơn hắn là bao. Thế mà lại có thêm cái tên Tiểu Manh Bảo do chính hắn yêu cầu nữa chứ. Người phụ thân bất lương kia còn cố ý gọi tên này ra trước mặt người trong lòng của hắn không biết bao nhiêu lần.

 

Đợi đến lúc Ninh Vũ thi Hương lần thứ hai, Tiểu Táo đã sáu tuổi, cả ngày dẫn theo Tiểu Nho đi quậy phá khắp nơi, có hai đứa bé, toàn bộ Ninh phủ đều nhộn nhịp hơn rất nhiều, thế nhưng lại vui vẻ hơn hẳn… mới là lạ!

 

Ninh Vũ nhìn hai đứa trẻ một thân dính đầy bùn, trong lòng giận đến mức không thể diễn tả được, Ninh Vũ hít sâu, thầm tự nhủ với bản thân mình, bọn họ đang trong cái tuổi chó chê mèo ghét, không nên tính toán với bọn họ.

 

Bộ dáng hiện tại của Tiểu Nho trông hệt như một tiểu khất cái, thế mà trên mặt còn bày vẻ giấu diếm: “Phụ phụ, ta cho ngươi một cái chơi rất vui nè, không được để cha nhìn thấy đâu đó.”

 

Ninh Vũ nén giận, gượng cười nói: “Cái gì?”

 

“Ngươi giơ tay ra đi.” Sau đó Tiểu Nho đặt một nắm bùn mà mình giấu nãy giờ ở phía sau lưng lên tay Ninh Vũ.

 

Tiểu Táo thấy bầu không khí xung quanh bắt đầu sai sai thì nhanh chân chạy mất. Bỏ lại Tiểu Nho đơn thuần ngây thơ, còn lén lút nói nhỏ: “Phụ phụ, chơi rất vui, cho ngươi chơi đó. Đừng để cha phát hiện nha. Cha nhéo lỗ tai đau lắm.”

 

Ai, Ninh Vũ chợt cảm thấy vô lực: “Đói bụng chưa?”

 

Ninh Vũ nắm tay dẫn Tiểu Nho đi tắm rửa thay đồ.

 

Chơi bùn chỉ là chuyện nhỏ, phiền lòng một chút thôi là xong. Thế nhưng hai đứa lại dám nhặt đá ném tổ ong, còn trèo tường hái hoa xương rồng, nếu không nhờ tiểu tư theo bên cạnh nhanh trí thì không biết hai đứa đã bị thương bao nhiêu lần.

 

Điều này khiến cho Ninh Vũ rất tức giận, vừa đau lòng vừa tức, Ngôn Khê ngăn cỡ nào cũng không được, hắn chỉ muốn đánh hai đứa nó, để chúng nhớ rõ bài học này.

 

Tiểu Táo và Tiểu Nho chạy tán loạn khắp nơi, một đường vừa khóc vừa la bị Ninh Vũ chạy đuổi theo sau, cuối cùng vẫn bị bắt lại.

 

Ninh Vũ chưa từng đánh hai đứa lần nào, lần này thật sự quyết tâm, khiến chúng nó bị dọa sợ.

 

Ninh Vũ vạch mông hai đứa trẻ ra đánh vài cái, cả tay mình cũng thấy đau: “Biết lỗi chưa?”

 

“Dạ biết dạ biết, phụ phụ.” Tiểu Nho ôm mông, mặt chan đầy nước mắt.

 

“Ngươi thì sao?”

 

“Biết rồi ạ, phụ thân.”

 

Ninh Vũ mắt không gặp tâm không phiền, cũng không nỡ lòng đánh tiếp, đành hừ một tiếng, xanh mặt bước ra khỏi cửa.

 

Chỉ còn hai đứa trẻ đứng trong phòng ủy khuất mà khóc.

 

Tống Ngôn Khê theo sau Ninh Vũ, khuyên hắn đừng nên tức giận. Tức giận hại thân, Ninh Vũ dần dần bớt giận, hắn cũng lo mình giận sẽ gây ảnh hưởng đến cơ thể.

 

Ninh cha cũng được tiểu tư bẩm báo, vừa bước vào cửa, hai đứa trẻ đã nhào vào lồng ngực của Ninh cha, gào khóc vô cùng ủy khuất.

 

“Công công, phụ phụ, phụ phụ đánh mông ta, đau lắm.”

 

Hết chương 83

Editor: tình hình là editor không thích trẻ con cho lắm, nhất là mấy đứa phá như vầy, cho nên lúc edit 83 với 84 nó cứ khó chịu sao sao í _:(´ཀ`」 ∠):_

Chương 84 >>>