NVCHM3L [119]

Chương 119:

Edit: Arisassan


Chiến tranh giữa các tiên nhân diễn ra càng lâu thì ảnh hưởng tới tiên cảnh càng lớn, phe nào cũng không muốn tiếp nhận một địa bàn đổ nát hư hại, do đó Hiên Viên Thiên cung vừa đến Quỷ Du thành đã lập tức tiến đánh, đối phương cũng không trốn tiếp nữa, vừa ra khỏi thành liền đánh trả.

Công pháp Thượng đế tu luyện tên là Bàn Tay Càn Khôn, chính là hấp thu nguyên khí trong trời đất để cường hóa cơ thể, là một công pháp bá đạo chỉ bằng hai bàn tay cũng đủ để phá vỡ bầu trời. Pháp bảo của ông là Kim Giáp Bất Phá do cả Hiên Viên Thiên cung dồn hết khả năng để tạo ra, bộ giáp này được chế tạo từ dung nham kim tinh cứng rắn nhất Thiên giới, còn được gia cố bằng vảy rồng, dù Thượng đế có trực tiếp đánh vỡ thiên thạch do lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu giáng xuống vẫn không trầy xước chút nào.

Hàng nghìn năm qua Thượng đế tọa trấn ở đông thiên, mỗi ngày đều dùng thiên tài địa bảo tốt nhất Thiên giới để chăm sóc bồi bổ cho cơ thể mình, vì vậy cơ thể đực nguyên khí dư thừa đắp nặn nên còn mạnh hơn bất kỳ pháp bảo nào. Mà lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu lại là thầy tướng am hiểu tấn công tầm xa, lúc này bị áp sát tuy dùng thiên thạch làm lá chắn mới miễn cưỡng chặn được nắm đấm của Thượng đế, nhưng sau đó do quá vội vàng nên cũng không thể đánh trả được.

Thượng đế Hiên Viên Thiên Tỷ, gia chủ Thu gia Thu Thiên Sí, thầy tướng Trích Tinh và thầy tướng Cửu Tinh của Tinh Nguyệt Lâu, những người này đều là lão nhân từng đi theo Kiến Mộc thần quân thành lập Thiên giới, đều biết rõ nhược điểm của nhau, hiện tại Thượng đế cố tình đánh cận chiến như vậy, thầy tướng Trích Tinh lập tức lâm vào thế khó, chỉ biết giận dữ nói với chiến hữu năm xưa: “Thiên Tỷ! Cửu Tinh không hiểu, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu sao? Kiến Mộc thần quân sẽ trở về, chỉ cần có Tô Vãn Tình, y có thể trở lại bộ dạng trước kia, chúng ta có thể làm lại từ đầu!”

Đúng vậy, tuy lúc trước vì Thiên giới nên không thể không giết chết hạt giống Kiến Mộc, nhưng khi biết được sự tồn tại của tương lai cứu thế, thầy tướng Trích Tinh không hề do dự mà chọn cách hồi sinh Kiến Mộc thần quân. Đó là quãng thời gian đẹp nhất thời tuổi trẻ của bọn họ, ở thời đại lục giới chưa phân cổ thần nắm quyền, tiên nhân chẳng khác gì heo chó, bọn họ với thân phận thấp kém gặp được thiếu niên huyền y chất phác không rành thế sự kia. Dưới sự dẫn dắt của thiếu niên, bọn họ chống lại sự thống trị của cổ thần, từng bước từng bước thành lập Nhân giới, Thiên giới, chèn ép cổ thần phân chia Thần giới làm bốn phần, chỉ cần lần lượt đánh bại bọn họ là có thể đạt thành chí nguyện thống nhất thiên hạ.

Khi đó, bọn họ không già cỗi như vậy, có huynh đệ, có ước mơ, Thiên giới cũng vô cùng sạch sẽ, không lạnh lùng vô tình như hiện tại. Thế nhưng, rõ ràng thành lập Thiên giới vì nguyện vọng cứu giúp thiên hạ, tại sao cuối cùng bọn họ lại dẫm lên vết xe đổ của cổ thần năm xưa, bắt đầu ức hiếp người phi thăng chứ?

Thầy tướng Trích Tinh biết đây là mệnh, nhưng ông không muốn nhận mệnh. Năm xưa bọn họ không nhận mệnh nên mới lật đổ được sự thống trị của cổ thần, ông tin rằng chỉ cần thiếu niên kia trở lại một lần nữa, chỉ cần có Kiến Mộc thần quân, tất cả đều có thể thay đổi. Thế nên ông tin vào lời tiên đoán của mình, thà cắt đứt quan hệ với sư đệ cũng muốn hồi sinh Kiến Mộc thần quân.

Không, không chỉ như vậy, có lẽ tận sâu trong đáy lòng, ông cũng hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại. Ông hy vọng lần này thiếu niên kia có thể sống một cuộc sống hạnh phúc cùng cô gái mình yêu, hoàn thành tất cả những tâm nguyện còn dang dở kiếp trước. Ông không tiếc phá hủy Tinh Nguyệt Lâu cũng muốn chiến đấu một trận, tất cả chỉ vì muốn sửa chữa quá khứ thất bại mà thôi.

Kỳ thật Thượng đế biết Trích Tinh đang nghĩ gì, ông nhớ rõ lúc trước đôi sư huynh sư đệ này rất thích quấn lấy Kiến Mộc thần quân tính nhân duyên cho y, cả Tô Vãn Tình cũng là do Trích Tinh tìm đến cho Kiến Mộc thần quân, cho nên đối với chuyện xảy ra ở Thiên Hồng cốc, người áy náy nhất chính là Trích Tinh. Ông xây dựng Tinh Nguyệt Lâu bên cạnh bí cảnh thử luyện, mỗi ngày đều canh giữ mảnh hoa cốc đã suy tàn kia, mặc dù biết không có hy vọng nhưng vẫn chờ ngày hoa nở rộ một lần nữa.

Khi lời tiên đoán đầu tiên xuất hiện, Cửu Tinh chắc chắn Kiến Mộc thần quân muốn diệt thế đó không phải là y kiếp trước, sau khi nhìn thấy sát khí của người mang hung mệnh thì Trích Tinh cũng bị thuyết phục, cho nên bọn họ đều quyết định tiêu diệt hạt giống Kiến Mộc. Thế nhưng hiện giờ nếu có cơ hội sửa chữa mọi thứ, Trích Tinh thà chết trận cũng không lùi bước, ông muốn Kiến Mộc thần quân trở về, ông muốn tự tay nối lại nhân duyên kiếp trước của bạn tốt và Tô Vãn Tình, hiện tại, ông đã có sức mạnh để ngăn cản thảm án xảy ra.

Tiếc thay, Thượng đế biết, tất cả đều chỉ là ảo ảnh, bọn họ không trở về được.

Bi thương nhìn bạn tốt năm xưa, ánh mắt của Thượng đế như già đi rất nhiều, ai thán nói: “Hoán Tô không phải Tô Vãn Tình, hạt giống Kiến Mộc cũng không phải Kiến Mộc thần quân. Trích Tinh, Kiến Mộc thần quân đã chết, y sẽ không trở về.”

Tính tình của đôi sư huynh sư đệ Tinh Nguyệt Lâu này hoàn toàn trái ngược nhau, sư đệ Cửu Tinh vô cùng cứng rắn, gặp chuyện gì khó cũng muốn xung phong lên đầu, còn sư huynh Trích Tinh lại hay bi xuân thương thu, cho nên mới mãi mãi chìm đắm trong quá khứ, qua ngàn năm cũng không thể dứt ra được. Nhưng thầy tướng Trích Tinh như vậy lại có thiên phú tu luyện cao hơn sư đệ, là người ngưng kết tinh vực tiến vào cảnh giới Hỗn Nguyên Thần Tiên sớm hơn, trở thành lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu.

Trước đây, thầy tướng Cửu Tinh biết sư huynh không giỏi ăn nói nên hễ gặp ai gây sự là y sẽ điều khiển trăng sao đánh người đó ra ngoài. Hiện tại mặc dù đã phản bội vì Kiến Mộc thần quân, thấy người nọ bị Thượng đế nói đến nhăn mặt thì vẫn nổi giận nói: “Lão già Thiên Tỷ mau đoạt lại cháu trai đi kìa, đứng đây nói xàm gì đấy hả!”

Thượng đế cũng không biết nói gì với tính tình nóng nảy của người này, chỉ đành tăng lực công kích, đáp lời: “Không phải ta đang làm vậy sao?”

Nhưng thầy tướng Trích Tinh cực kỳ tự tin về tướng thuật của mình, dù có hơi dao động nhưng tuyệt nhiên không nhận thua, lập tức nói: “Đi thì không được rồi, phải thử xem mới biết được chứ!”

Thầy tướng Cửu Tinh từng nếm trải mức độ bướng bỉnh của ông, không thì đôi sư huynh đệ này cũng sẽ không trực tiếp đánh nhau ngay tại Tinh Nguyệt Lâu. Nhưng khi thấy sư huynh bình thường rất dễ nói chuyện mà nhắc đến Kiến Mộc thần quân là lại não tàn đến thế, y ngậm một bụng tức không có chỗ xả ra, nổi giận mắng ngay trên chiến trường: “Đầu ngươi làm từ đá hay sao hả? Đã bảo hạt giống Kiến Mộc và Kiến Mộc thần quân không phải là một rồi mà vẫn muốn đánh, có tin ta giáng thiên thạch xuống đập chết ngươi luôn không!”

Những lão nhân này người nọ còn thâm hơn người kia, Mục Nhung trốn sau lưng Cửu Tinh nghe mà thấy lượng tin tức mình vừa nhận được vô cùng lớn. Nhưng hiện tại rõ ràng có người còn quan tâm đến lời nói của Thượng đế hơn cả hắn, chỉ thấy Quỷ Du thành đột nhiên chấn động, một loạt nữ thi áo đỏ bị sợi tơ hồng treo giữa không trung, cứ thế chuyển động cùng một lúc, đôi mắt chảy ra máu nhìn chằm chằm Thượng đế lạnh lẽo nói: “Ta chính là thiên phượng chi nữ, Tô Vãn Tình chỉ có thể là ta, ngươi muốn chết.”

Cảnh tượng các nữ thi áo đỏ đồng loạt quay đầu như vậy vô cùng đáng sợ, nhưng Thượng đế không sợ chút nào, lại tụ họp nguyên khí, bình tĩnh nói: “Các ngươi không tin thì cứ chiến đi!”

“Được, vậy mời các ngươi bỏ mạng ở đây.”

Dường như bị lời nói của ông chọc giận, lần này Hoán Tô thật sự hiện chân thân, chỉ thấy âm khí vô tận bao trùm lên Quỷ Du thành, sợi tơ hồng giống hệt tơ máu nhanh chóng trào ra từ bên trong, giăng đầy cả tòa thành như một mạng nhện. Cùng với tiếng gỗ lạch cạch va chạm vào nhau, một cỗ quan tài nương theo tơ hồng chậm rãi tiến đến, một nữ thi cả người bị vải đỏ bó chặt treo trên tơ hồng như rối gỗ, chỉ liếc mắt một cái thôi cũng cảm nhận được lực hung sát tỏa ra từ thi thể này.

Hoán Tô đang tuổi thanh xuân lại bị chính phụ thân của mình giết chết, xác chết cũng bị luyện thành Quỷ Vương cả đời không thể rời khỏi Quỷ Du thành, trăm năm qua còn cắn nuốt hồn phách của vô số nữ tiên, âm khí như tập hợp tất cả mọi ác ý trên thế giới kia ngay lập tức khiến Thượng đế phải cảnh giác.

Biết Quỷ Vương diệt thế tham chiến sẽ gây bất lợi cho Thượng đế, Thu Nguyệt Địch và Tam Thái tử quyết đoán xông ra chiến trường ngăn trước mặt Hoán Tô, Thu Nguyệt Địch lập tức huy động hàng nghìn ánh trăng xua tan làn sương đen ngòm, lạnh lùng nói: “Yêu nữ, trả con lại cho ta!”

Từ chuyện Quỷ Soái thì Hoán Tô đã ôm hận với nàng rồi, hiện giờ cũng không quan tâm đến Thượng đế, cười điên dại nghênh đón: “Tới đây đi, hôm nay ta sẽ lấy túi da của ngươi!”

Hoán Tô trở về chân thân còn điên cuồng hơn lúc trước rất nhiều, tơ hồng giăng đầy trời phủ xuống như một màn mưa máu, tuy Thu Nguyệt Địch có khống quang thuật [*thuật điều khiển ánh sáng (?)] nhưng vẫn miễn cưỡng lắm mới chống cự được, thấy thế Tam Thái tử vội vàng vẫy quạt tạo gió để hỗ trợ, nhưng thế mạnh của hắn vốn không phải chiến đấu, liếc nhìn Hoán Tô rồi cười nói: “Hoán Tô ngươi nghĩ kỹ lại đi, tất cả hung tinh đều có quan hệ không đơn giản với thê tử của ta, nếu ngươi tổn thương nàng thì dù Kiến Mộc thần quân có sống lại cũng sẽ không tin tưởng ngươi.”

Tam Thái tử ăn nói khéo léo như một thương nhân, từng câu từng chữ đều đánh vào điểm yếu của Hoán Tô, khiến cho đòn tấn công của nàng yếu đi đôi chút, nhưng chỉ một lát sau, nữ quỷ này lại hét to: “Kiến Mộc thần quân là của ta! Y yêu Tô Vãn Tình như vậy, chắc chắn sẽ không nghe lời các ngươi mà bỏ mặc ta! Hiện tại ta sẽ giết chết các ngươi, y sẽ không biết là ta làm!”

“Hóa ra ngươi cũng biết người Kiến Mộc thần quân yêu là Tô Vãn Tình chứ không phải ngươi.”

“Câm miệng, y không thể không yêu ta, y nhất định sẽ đến! Nhất định sẽ đến cứu ta!”

Chỉ trong nháy mắt Tam Thái tử đã tìm được sơ hở trong lời nói của nàng, đáp lại một câu chọc cho Hoán Tô giận run cả xác, thét lên một tiếng chói tai rồi điều khiển tơ hồng quét qua thật mạnh, thề phải lấy được tính mạng của hai người này.

“Kẻ địch, động thủ!”

Hiện tại nàng hoàn toàn mất đi lý trí, những đòn tấn công cũng được tung ra loạn xạ không theo một trật tự nào, Tam Thái tử mượn sức gió né hết mọi đòn đánh, cuối cùng tìm được một kẽ hở. Hắn ôm lấy thắt lưng của thê tử, mở Huyền Thiên phiến, Đế Nữ Vũ Y đón gió xòe ra, gió to nổi lên, trăng sáng treo cao, sức mạnh phong nguyệt hợp lại làm một, ánh sáng rực rỡ trừ tà xua uế bao phủ cả Quỷ Du thành, chính là chiêu thức phối hợp vô cùng mạnh của hai người – Phong Nguyệt Vô Biên.

Công pháp Bế Nguyệt Hồng Trang của Thu Nguyệt Địch vốn là công pháp giúp người luyện hấp thụ và sử dụng ánh trăng, để phối hợp với nàng, Tam Thái tử liền chọn Thần Phong Quyết có độ phù hợp với ánh trăng cao nhất, hai vợ chồng họ hợp lực với nhau tung ra một đòn đánh mạnh chẳng kém tiên nhân Hỗn Nguyên Thần Tiên.

Ánh sáng tinh khiết khắc chế tất cả vật âm tà, chợt ăn phải một đòn của bọn họ, Hoán Tô cũng vô cùng đau đớn, vải đỏ trên xác chết càng bó chặt hơn, thanh âm xương cốt bị vặn gãy không ngừng truyền ra, theo đó là một giọng nói âm trầm vang vọng trong không khí: “Tại sao? Tại sao lại như vậy? Ta hận… Ta sẽ không tha thứ cho các ngươi… Ta muốn tất cả các ngươi phải chết!”

Vừa dứt lời, nàng liền ngửa đầu thét lên, tơ hồng đột nhiên bao lấy thân xác của nàng, vô số nữ thi áo đỏ bị ném lên trời rồi cứ thế bị xé nát giữa không trung, sát khí khiến người ta phải sợ hãi dần dần ngưng kết lại. Tình cảnh này, người ngoài không biết, nhưng Mục Nhung cùng là lệ quỷ lập tức nhận ra ý định của nàng, nhanh chóng lớn tiếng nói: “Mau ngăn nàng ta lại, nàng ta đang cắn nuốt quỷ hồn!”


Hết chương 119

Chương 120 >>>

.

Bình luận về bài viết này