NVCHM3L [123]

Chương 123:

Edit: Arisassan


Dung Dực vốn không định nhúng tay vào cuộc phân tranh trên Thiên giới, y là tướng quân Bắc Thần, đã hoàn thành nghĩa vụ bảo vệ Bắc Thần ở dưới nhân gian, Thiên giới thuộc về tiên nhân, không phải là chuyện y cần quan tâm. Cho nên tuy dọc đường biết thế đạo này có rất nhiều vấn đề, y vẫn cố gắng kiềm chế không quan tâm đến, thế nhưng khi Hiên Viên Trường Lục phản bản quy nguyên suýt chút nữa làm Mục Nhung mất mạng thì y mới tỉnh ngộ, hóa ra y vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ đã đến Thiên giới, không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào cuộc phân tranh quyền thế, không thể chỉ lo cho bản thân mình được.

Y không cho phép Mục Nhung gặp nguy hiểm như thế một lần nữa, Hiên Viên Thiên cung và Thu gia có rất nhiều chuyện xấu, y muốn trở thành đại thụ che trời mà Mục Nhung có thể dựa vào. Một khi Dung Tiểu Boss đã có mục tiêu thì năng lực hành động sẽ bộc phát đến mức đáng sợ, ngay sau đó liền căn cứ thế cục hiện tại mà lập ra một kế hoạch.

Thực lực của Hoán Tô tuy mạnh nhưng không biết đối nhân xử thế, chỉ dùng vũ lực để cai trị Quỷ Du thành nên ma tu không hề có thiện cảm với nàng, từ đó cũng không trung thành cho lắm, nếu không phải vì sợ cái uy của Quỷ Vương thì khi Hiên Viên Thiên cung đánh tới cửa đã bỏ thành chạy rồi. Biết được tình hình này từ Mục Nhiễm, Dung Dực liền phối hợp với hắn, đầu tiên là lấy thân phận truyền nhân của Thiên Ma để tiếp cận ma tu ở Quỷ Du thành, sau đó dùng thực lực của Mục Nhiễm và uy thế hạt giống Kiến Mộc của mình làm bọn họ dao động, đợi đến khi Hoán Tô bị diệt trừ, những ma tu kia bị Hiên Viên Thiên cung vây công không còn cách nào khác nữa thì chỉ có thể nghe lời y thôi.

Nhưng đám tàn binh bại tướng đó không đủ để đối đầu với thế lực của Thiên đế, cho nên trước khi trận chiến bắt đầu y đã tìm đến thống lĩnh yêu tộc là Long vương, cả hai đều thuộc chủng loài phi nhân loại nên đồng ý hợp tác với nhau.

Nếu người đến là nhân loại thì Hưng Long chắc chắn sẽ không thèm nghe một chữ, nhưng đối với Kiến Mộc, hắn vẫn tin tưởng một chút. Hơn nữa trong trận chiến này Quỷ Du thành tổn thất nặng nề, không còn bao nhiêu tiên nhân, hoàn toàn có thể trích ra một tiên cảnh cho yêu tộc ở tạm. Dù Long vương rất tưởng niệm quê hương nhưng cũng không phải kẻ cứng đầu không chịu thay đổi, trước tiên chỉ cần tìm một chỗ cho yêu tộc định cư là được, sau này rồi hẵng tìm cách chiếm lại Kim Long Đằng Vân, vì thế liền đề nghị nếu Dung Dực thành công chiếm được Quỷ Du thành thì hắn sẽ chỉ huy yêu tộc đến gia nhập.

Phong cách làm việc của Dung Dực có lối suy nghĩ thẳng thắn vô cùng đơn giản dứt khoát, dụ dỗ đe dọa trước, không thành thì đánh luôn, không đánh lại thì liên hợp với thế lực khác đánh thêm lần nữa, nhưng cũng vì phong cách kiểu này mà nhiều chuyện người khác có muốn cũng không dám làm đều được y hoàn thành một cách nhanh chóng.

Trong lòng cảm thán kế hoạch liều lĩnh của tiểu tử này thế mà thật sự thành công, Mục Nhiễm đứng phía sau y, có ý tốt mà giải thích cho chúng tiên nhân đang kinh ngạc một chút: “Thật ngại quá, trong lúc các ngươi đang trò chuyện thân thiết với nhau thì chúng ta đã chọn ra thành chủ mới rồi.”

Cùng lúc đó, ngũ trảo kim long cũng dẫn đầu chúng thiên long dừng chân trên tường thành của Quỷ Du thành, dõng dạc tuyên bố với tất cả mọi người: “Từ nay trở đi, yêu tộc chúng ta chính thức gia nhập Quỷ Du thành, cùng tiến cùng lùi với thành chủ.”

Dung Dực xuất hiện trên Thiên giới đã lâu, nhưng đến tận bây giờ theo bộ dạng của y trước mặt Mục Nhung, suy nghĩ của mọi người về y cũng chỉ là tình nhân của Mục Nhung thôi. Mặc dù sức mạnh của y có hơi giống với Kiến Mộc thần quân, người Thiên cung vẫn không thể gắn hai chữ “hung tàn” lên Dung Tiểu Boss suốt ngày ngoài yêu đương thì cũng là chạy đi yêu đương được. Thế nhưng tên đoạn tụ chỉ biết quấn quýt Mục Nhung đột nhiên lại biến thành tân thành chủ của Quỷ Du thành, còn được cả Quỷ Vương lẫn Long vương ủng hộ, đến thời khắc này mọi người vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ, không thì sao thế giới lại đảo ngược nhanh như vậy chứ?

Đến bọn họ còn khiếp sợ như thế huống chi là bản thân Mục Nhung, hiện giờ hắn đã quen với việc Dung Dực suốt ngày bán manh kiếm sống, ai ngờ người này vừa thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của debuff tình yêu liền biến lại thành Dung Tiểu Boss hung tàn lúc trước, hơn nữa năng suất làm việc còn tăng một cách đáng kể so với hồi còn ở nhân gian. Hiện tại khi đối mặt với ánh mắt đang nhanh chóng hướng về phía mình của tất cả mọi người, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Ta thật sự không biết chuyện này.”

Thấy cả hắn cũng không biết chuyện, Thiên đế lập tức cảnh giác với Dung Dực hơn, nhưng vẫn không định lùi bước, bình tĩnh nói: “Quả nhiên xưa nay anh hùng xuất thiếu niên, ngươi còn trẻ mà đã tập hợp được một thế lực khổng lồ đến vậy, đúng là hậu sinh khả úy. Tiếc thay, chỉ bằng các ngươi thì vẫn chưa đủ tư cách để đàm phán với Hiên Viên Thiên cung.”

Ông vốn định dùng uy thế ép người này lùi bước, lại không dự đoán được lối suy nghĩ không giống người thường của người này, nghe ông nói xong còn thành thật gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên ta muốn liên hôn!”

Thiên đế không ngờ y sẽ phản ứng như vậy, nhất thời không hiểu rõ ý định của người này, nghi hoặc nhìn y, liên hôn? Thủ đoạn gì vậy?

Sau đó ông nhìn thấy tân thành chủ Quỷ Du thành vốn đang trầm ổn chợt cười nhẹ với thiếu niên áo trắng đứng đằng xa, lớn tiếng nói: “Dung Dực lấy tiểu thiên tôn của Hiên Viên Thiên cung và đệ tử thân truyền của thầy tướng Cửu Tinh làm sính lễ, cầu con trai Mục Nhung của Thu tiên cô trở thành đạo lữ cả đời của ta!”

Lúc này Thiên đế mới hiểu ra, cháu trai nhà mình vẫn đang nằm trong móng vuốt của kim long, còn thiên long bên cạnh thì đưa Tàng Thiệt ra ngoài. Nghe thấy bản thân mình thế mà lại trở thành sính lễ, hai thiếu niên cũng kinh hãi vô cùng, chỉ biết trao cho nhau ánh mắt hoang mang.

Hiên Viên Tử Đô không hiểu chuyện gì đang xảy ra: Hả? Ta cũng làm sính lễ được à?

Tàng Thiệt biểu tình chua xót: Chạy được nửa đường thì bị thiên long bắt lại, ta cũng tuyệt vọng lắm chứ…

Cả Thiên giới đều biết Thu Nguyệt Địch cưng chiều con trai cỡ nào, tuy không hiểu sao nàng lại có thêm một đứa con trai, nhưng nếu đứa trẻ nghe bảo đã chết yểu kia thật sự thành đôi với thành chủ Quỷ Du thành, sau này Thu gia tuy sẽ không vì chuyện này mà phản bội Hiên Viên Thiên cung nhưng ít nhất cũng không nghiêng về phe nào cả. Lại nhìn phần sính lễ này, một đứa con đổi một đứa con và một người khác nữa, hình như cũng không lỗ tí nào?

Bằng cách này thì Thu gia vẫn giữ nguyên thái độ trung lập, Thu Nguyệt Địch đương nhiên sẽ không ra tay tấn công đạo lữ của con trai mình, thầy tướng Trích Tinh từ khi Dung Dực xuất hiện đã kinh ngạc đến mức suýt rớt cả tròng mắt xuống đất lập tức hoài nghi, Hiên Viên Thiên cung lại bị đẩy vào tình thế thân cô thế cô bằng cách này à?

Đột nhiên nhận ra đề xuất nghe như đùa này lại hợp lý một cách kỳ lạ, mọi người lại ngây ngốc thêm lần nữa, cả bản thân Mục Nhung cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu – còn có kiểu cầu hôn như vậy à? Đây rốt cuộc là hành động quái dị gì đây hả?

Đương lúc đám nhân loại đang choáng váng vì đột nhiên va phải lối suy nghĩ thần kỳ của Dung Tiểu Boss, y lại như sợ ý tưởng đó vẫn chưa đủ kinh hoàng, suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Như vậy có đủ không? Nếu vẫn chưa đủ thì bên chúng ta có thể đưa Hưng Long ra hòa thân với tiểu thiên tôn.”

Lời này vừa nói ra thì Hưng Long không thể bình tĩnh được nữa, mắt rồng khổng lồ lập tức trừng qua: “Ngươi không nói với ta là có chuyện này.”

Không ngờ hắn lại phản đối như thế, Dung Dực phản bác một cách hợp lý hợp tình: “Chẳng phải ngươi từng nói là sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì để yêu tộc có thể bình an sao?”

“…”

Nghe xong câu trả lời vô cùng hợp lý này, Hưng Long không thể không nhận thua, sao hắn có thể ngờ được một con rồng đực như hắn cũng bị bắt hy sinh nhan sắc chứ?

Hiên Viên Tử Đô vốn đang kinh ngạc chuyện đại ca bị một tên đoạn tụ cầu hôn thì chợt nhận ra tay áo của mình gặp nguy hiểm, hậu tri hậu giác buông bàn tay đang ôm chặt vuốt rồng ra, trốn tránh nói: “À ừm, nhưng mà, ta chỉ xem hắn là huynh đệ tốt thôi…”

Nghe cậu ta nói thế, người từng trải là Dung Dực liền quăng sang một ánh mắt thương hại, thằng nhóc ngốc nghếch này, lúc trước một hạt giống Kiến Mộc cũng từng nói thế và bây giờ đã mơ được ngủ chung với huynh đệ luôn rồi, trên đời này có huynh đệ nào ôm mãi không chịu buông tay chứ?

Hưng Long-thích-bao-che vô cùng khinh bỉ hành động dạy hư trẻ nhỏ của Dung Tiểu Boss, không hề chừa cho y chút thể diện nào, lạnh giọng nói: “Đừng nghe Kiến Mộc nói hưu nói vượn, cái đầu gỗ đó của y không suy nghĩ giống người bình thường được đâu.”

“Kiến… Mộc…”

Trong mắt Hưng Long, Dung Dực rõ ràng là một hạt giống Kiến Mộc đã nảy mầm, đương nhiên cũng có thể được coi là Kiến Mộc, nhưng vào tai các lão nhân lại như sét đánh ngang tai, lập tức cùng nhau đánh giá thiếu niên huyền y nọ, sau đó nội tâm vô cùng chấn động, không cần nói nữa, lối suy nghĩ và cách hành động kiểu này đúng là phong cách của Kiến Mộc thần quân!

Dường như nhận ra lời nói của mình hơi khó hiểu đối với những ông lão lớn tuổi, Dung Dực nghiêm túc trở lại, khuyên bảo Thiên đế: “Ta tin Thiên đế cũng biết hiện giờ Thiên giới có rất nhiều vấn đề, nếu muốn giải quyết tất cả mọi chuyện thì phải có người tiên phong, người này chắc chắn sẽ phải đối đầu với rất nhiều người, thậm chí còn có thể bị thế lực phản đối tiêu diệt. Thế nhưng, nếu cứ mang suy nghĩ để người khác đi chiến đấu chịu đựng tất cả mọi thứ, bản thân lại núp phía sau hưởng thụ thành quả thì sẽ không bao giờ thay đổi được. Dung Dực hiện tại nguyện ý mạo hiểm làm người tiên phong này, không cần ngươi đi chung với ta, chỉ mong hôm nay Hiên Viên Thiên cung tạm thời lùi bước.”

Trong khoảnh khắc này, Thiên đế lại nhớ tới năm xưa, khi đó ông chỉ là một công tử bình thường của một tiểu gia tộc, thiếu niên huyền y kia cũng từng cười nói với ông rằng: “Thiên Tỷ, nếu không hài lòng với thế đạo hiện tại, chúng ta phải thay đổi nó đi, không thử thì sao biết mình không làm được chứ?”

Đây là lối suy nghĩ đơn giản thẳng thắn của các Kiến Mộc, nếu thế giới không tốt thì cố gắng biến nó thành tốt thôi, muốn làm cái gì thì lập tức làm cái đó, bọn họ không ngại khó khăn cũng không sợ thương tổn, nỗi sợ duy nhất là bản thân muốn lại không thể làm được. Người như vậy chắc chắn sẽ bị hiện thực tổn thương, nhưng chỉ có người như vậy mới có thể dẫn dắt bọn họ đi thay đổi mọi thứ.

Kiến Mộc thần quân cuối cùng đã trở về, giống như lúc đó vậy, khi loạn thế tới gần, y lại một lần nữa đứng dậy ngăn cản nhân loại phân tranh.

Lại nhìn vẻ mặt kiên nghị mình vẫn hằng hoài niệm thêm một lần, thầy tướng Trích Tinh cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc ròng, không quan tâm đến chuyện vừa tranh đấu với nhau hồi nãy, tóm lấy thầy tướng Cửu Tinh khóc lóc nói: “Trở lại rồi, Cửu Tinh ngươi xem, y thật sự trở lại rồi!”

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Mấy ngàn tuổi rồi còn khóc lóc như vậy nữa, có thấy xấu hổ hay không!”

Nghe Cửu Tinh tức giận mắng thế, thầy tướng Trích Tinh biết hình tượng hiện tại của mình không đẹp chút nào, nhưng ông chỉ có thể khóc tiếp: “Ta không kiềm được, dù sao cũng có lụa trắng che rồi ngươi coi như không thấy gì đi…”

“Vậy ngươi đừng lấy tay áo của ta để lau nước mũi chứ!”

Hoàn toàn hết cách với sư huynh cảm xúc dạt dào của mình, thầy tướng Cửu Tinh đành bất đắc dĩ nói với Thiên đế: “Đã vậy rồi còn đánh gì nữa chứ, lão già Thiên Tỷ ngươi mau nhận thua đi!”

Chuyện đã đến nước này, Thiên đế cũng biết đây là lúc nên lùi bước, tuy ông vẫn cho rằng Thiên cung thống nhất Thiên giới mới là kết cục tốt nhất, nhưng nếu tất cả các thiếu niên này đều phản đối thì cứ để bọn họ thử xem sao, nếu có gì không xử lý được thì ông sẽ ra mặt giúp đỡ.

Nhắm mắt thở dài một tiếng, ông đưa ra quyết định cuối cùng rồi lên tiếng: “Thầy tướng Trích Tinh bế quan ngàn năm, Tinh Nguyệt Lâu sẽ do thầy tướng Cửu Tinh tiếp quản, ba tiên cảnh U Minh cảnh, Thông Linh cảnh và rừng Quỷ Tung sẽ thuộc về Hiên Viên Thiên cung, người của Quỷ Du thành không được bước vào.”

Những gì ông nói chính là hiệp nghị đình chiến, hiện giờ ba tiên cảnh kia đã bị Hiên Viên Thiên cung chiếm lĩnh, Dung Dực cũng không quan tâm đến lãnh thổ lắm, quyết đoán đáp lại: “Được, còn Kim Long Đằng Vân thì sao?”

Kim Long Đằng Vân chính là nơi mâu thuẫn chính của bọn họ, lướt mắt qua đứa cháu đang trông mong nhìn mình, Thiên đế đành thở dài: “Tử Đô, ta cho con ba năm, sau ba năm nếu Kim Long Đằng Vân không có vấn đề gì thì nơi đó sẽ được phong cho con, ta sẽ không hỏi đến nữa.”

Chỉ một câu thôi đã khiến tảng đá treo trong lòng Hiên Viên Tử Đô rơi xuống, lập tức nhào lên ôm Thiên đế vui vẻ nói: “Ông nội, con biết ông là người hiểu con nhất mà!”

“Những điều còn lại Thiên cung sẽ phái người đến bàn bạc, nhưng chỉ có một chuyện, cháu trai của ta tuyệt đối sẽ không hòa thân với các ngươi! Đây không phải cháu dâu của ta!”

Ôm lấy đứa cháu nhỏ khó lắm mới tìm lại được, Thiên đế quyết đoán từ chối đề nghị kỳ lạ của người nào đó, nhưng khi nhìn về phía Dung Dực, khuôn mặt lại mang vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: “Về phần liên hôn, có thể làm hắn đồng ý hay không tùy thuộc hết vào bản lĩnh của ngươi đấy!”

Nghe nói vậy Dung Dực liền cảm thấy lạnh hết cả người, chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên trông thấy mỗ lệ quỷ bị cầu hôn đang bọc mình trong âm phong bay vù vù phía sau y, thấy y quay đầu lại mới tặc lưỡi thở dài: “Ta biết cách ngươi cầu hôn chắc chắn sẽ không giống người bình thường, nhưng không ngờ lại kinh thế hãi tục đến vậy, ngươi nói xem ta có nên hiến thân vì hòa bình Thiên giới không?”

Chỉ bằng một ánh mắt, Dung Tiểu Boss mới nãy còn nắm quyền chủ đạo khiến chúng tiên nhân kinh ngạc bây giờ lại lúng túng vô cùng, nhanh chóng cầu cứu đồng bạn: “Mục tướng quân, Hưng Long…”

Thấy vậy, Mục Nhiễm không muốn gả con đi chọn cách phớt lờ, bình tĩnh nhìn trời: “Đừng nhìn ta, ta chỉ là một xác chết.”

Nhìn y rồi lại nhìn Mục Nhung rõ ràng vô cùng khó chơi bên cạnh, Hưng Long sợ phiền phức cũng quyết đoán từ chối lời cầu cứu của đồng loại: “Cũng đừng nhìn ta, ta chỉ là một con thiên long.”

Bi thương nhìn hai tên đồng đội không đáng tin nọ, Dung Dực đột nhiên nhận ra, quả nhiên không thể dựa vào tình hữu nghị được mà, y vẫn phải kiếm vợ thôi!


Đôi lời của tác giả:

Dung Dực: Người Thiên giới nghe rõ cho ta, không kiếm vợ cho ta thì ta sẽ gây chuyện! Thực vật chúng ta đơn giản thô bạo như vậy đấy!

Thiên đế: Thiên đế không muốn quan tâm đến ngươi nên ném cho ngươi một lệ quỷ.

Mục Nhung (lạnh lùng): Haha, vợ hả?

Dung Dực (lúng túng): Nhạc phụ, giúp ta!

Mục Nhiễm: Đơn giản thô bạo của ngươi đâu?

Dung Dực: Thật ra ta vẫn quen làm bồn hoa hơn…

Hưng Long: Hiện tại ta vẫn kịp rời khỏi tổ chức mất mặt này chứ?


Hết chương 123

Chương 124 >>>


1 bình luận về “NVCHM3L [123]

  1. Mười mấy chương này hay quá, đọc mà cứ muốn sụt sịt liên hồi TvT Cảm ơn chủ nhà đã edit rất nhiều!
    Mình cũng có tìm QT đọc r mà cảm xúc thật không bằng lúc đọc bản edit cùa chủ nhà a, mãi hóng nha~

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này