NVCHM3L [122]

Chương 122:

Edit: Arisassan


Thi nhân đã chết từ lâu nên có bị thương cỡ nào cũng không ngã xuống, chỉ khi xua tan linh hồn của bọn họ thì mới thắng được, là tồn tại khó đối phó nhất Thiên giới. Cũng vì điểm này nên Thiên đế mới để Hoán Tô khó đối phó nhất lại sau cùng, cố ý ở bên ngoài quyết đấu với thầy tướng Trích Tinh. Ai ngờ bên ông chưa chấm dứt đã xuất hiện một Quỷ Vương mới, hơn nữa nam thi nhân này dù là kinh nghiệm chiến đấu hay lực hung thần đều nhiều hơn Hoán Tô, rõ ràng nguy hiểm hơn Hoán Tô rất nhiều.

Hiện tại thấy tân Quỷ Vương có thể bắt được Hoán Tô nhanh như vậy, Thiên đế biết quỷ hồn hay thôn phệ đồng loại để tăng thực lực, một khi người này hấp thu xong âm khí của Hoán Tô, chắc chắn sẽ trở thành một tồn tại còn mạnh hơn cả Quỷ Vương. Thi nhân này vẫn chưa biết là địch hay bạn, nhưng một người chết chắc chắn sẽ không phục tùng Hiên Viên Thiên cung, lo lắng chuyện này nên Thiên đế cuối cùng cũng lấy ra con át chủ bài mà mình luôn che giấu.

Hai mắt ông chợt dấy lên kim hỏa hừng hực, kim giáp quanh thân đều rơi xuống, cơ thể vốn già cỗi lung lay trước gió cứ như được đảo ngược thời gian mà khôi phục về thời tráng niên trong nháy mắt. Song song với cơ thể được trẻ hóa, khí thế quanh thân ông càng ngày càng tăng lên, Hưng Long và thầy tướng Trích Tinh vốn có sức mạnh ngang bằng với ông cũng bị nguyên khí mãnh liệt đánh bay ra ngoài, thậm chí còn có thể cảm nhận rõ được uy áp đáng sợ đến từ chính bản thân người này. Hóa ra kim giáp kia không chỉ là pháp bảo hộ thân của Thiên đế, mà còn là một phong ấn do chính ông tự đặt lên mình.

Bọn họ đã đến cảnh giới Hỗn Nguyên Thần Tiên, có thể khiến bọn họ cảm nhận được uy áp chỉ có người ở cảnh giới cao hơn, kinh hãi phát hiện ra sự thật này, thầy tướng Trích Tinh kêu lớn: “Không ngờ ngươi lại tiến giai Thần cảnh!”

“Đúng vậy, năm xưa trước khi Kiến Mộc thần quân lên Thần giới đã giao thang trời nối liền hai giới tiên thần cho ta canh giữ, ta đã sớm đến Thần giới rồi, chỉ là lại trở về đây thôi.”

Sau khi Kiến Mộc thần quân rời đi, Thiên giới không còn ai có thể thăng lên thành thần cả, sự tồn tại của thần chỉ gói gọn trong những quyển sách cổ của các thế lực lớn. Tuy các tiên nhân tò mò không biết Thần giới trông như thế nào, nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của người phi thăng ở Thiên giới thì không thiết tha gì với chuyện thành thần nữa. Cả Thiên giới đều biết Thiên đế là tiên nhân gần với cấp thần nhất, nhưng không ai ngờ rằng, ông chưa thành thần, nhưng đã từng đến Thần giới.

Bấy giờ thầy tướng Trích Tinh mới hiểu tại sao Thiên đế lại không sợ bọn họ liên thủ với nhau, ông đã đến Thần cảnh rồi thì ngại gì Hỗn Nguyên Thần Tiên thấp hơn mình một cấp được, đừng bảo Hoán Tô bị giết hôm nay, dù tất cả các Hỗn Nguyên Thần Tiên bọn họ liên thủ với nhau cũng không đánh lại Thiên đế đã thành thần.

Nhưng cũng vì biết rõ chuyện đó, thầy tướng Trích Tinh mới cảm thấy phẫn nộ hơn, lập tức lớn tiếng chất vấn: “Ngươi đã có tu vi như thế này, tại sao năm đó ngươi lại không cứu y!”

“Ngươi không biết đâu, tình hình trên Thần giới phức tạp hơn những gì các ngươi nghĩ nhiều…”

Dường như biết trước ông sẽ nói như vậy, vẻ mặt của Thiên đế lộ vẻ chua xót, nhưng khi nhìn thoáng qua một người một rồng vẫn không lùi bước sau khi biết được thực lực thật sự của mình, rốt cuộc vẫn không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh nói: “Thôi, các ngươi ra tay đi. Ta đã bước ra khỏi Thiên cung là đã quyết định phải dẹp hết mọi náo động, hôm nay Hiên Viên Thiên cung ta nhất định sẽ dọn sạch tất cả trở ngại thống nhất Thiên giới!”

Hiên Viên Thiên cung một đường đánh đến đây đã chiếm lĩnh hơn phân nửa tiên cảnh của Quỷ Du thành, hiện giờ Hoán Tô đã chết, chuyện Thiên cung hoàn toàn nuốt chửng thế lực của Quỷ Du thành chỉ còn là vấn đề thời gian, nếu trên đường trở về đánh thêm một Tinh Nguyệt Lâu nữa thì cả Thiên giới ngoại trừ Thu gia ra đều sẽ thuộc sở hữu của Thiên cung. Cơ hội ngàn năm có một như vậy, Thiên đế bình thường đúng thật là một lão nhân có hơi ngốc nghếch, nhưng làm một đế vương từng đứng dậy khởi nghĩa trong thời đại loạn lạc, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội thống nhất Thiên giới này.

Hưng Long biết rõ nếu Hiên Viên Thiên cung thắng thế thì yêu tộc sẽ lại trở về làm nô lệ, lúc này dù không có phần thắng vẫn không rút lui, chỉ vận hết toàn bộ nguyên khí, thà phản bản quy nguyên cũng không chịu phục tùng Thiên cung, tiếng rồng ngâm bất khuất vang vọng cả bầu trời: “Thần thì sao chứ, con dân yêu tộc ta sẽ không bao giờ cúi đầu trước tiên nhân!”

“Vậy đừng trách ta hạ thủ vô tình!”

Thấy hoa văn hình mây ẩn trong vảy rồng của hắn dần dần sáng lên, Thiên đế biết hôm nay sinh vật được sinh ra từ trời đất này đã quyết định liều mạng, tay phải vung lên, pháp bảo bản mệnh thật sự là Định Quốc Ngọc Tỷ liền xuất hiện trong lòng bàn tay ông, uy thế khổng lồ của thần lực lập tức quét ngang trời đất.

Hai bên đều đã dốc hết toàn lực, trận chiến này không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, đột nhiên một bóng người màu vàng từ đâu bay vụt tới, do dồn hết toàn lực để bay nên không thể ngừng lại kịp, cứ thế đập thẳng vào đầu ngũ trảo kim long rồi bị đầu rồng cứng rắn đánh bật ra ngoài, chỉ kịp hô to một câu: “Hạ thủ lưu long!”

Tình huống này làm Hưng Long kinh hãi đến mức ngay lập tức thu hồi nguyên khí, nhanh chóng đưa móng vuốt lên đón lấy tiểu tử suýt chút nữa đập đầu ngất xỉu này, thấy cậu không bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm một cách khó khăn.

Ngoài hắn ra, Thiên đế cũng bị một phen sợ điếng người, ông vốn đã xuất hết toàn lực, ngay cả Tam Thái tử và Thu Nguyệt Địch cũng phải nhanh chóng rời đi để tránh đánh nhầm sang quân mình, ai ngờ một thiên tiên tu vi thấp như Hiên Viên Tử Đô lại dám vọt thẳng vào chiến trường, may là tu vi của Thiên đế đủ cao, đúng lúc điều chỉnh hướng tấn công, lực thiên địa khổng lồ xoay một vòng bay về hướng khác. Nhìn vùng núi bị mình đập thành thung lũng trong nháy mắt, Thiên đế tưởng tượng ra khung cảnh nếu một chưởng này thật sự đập vào cháu trai mình mà đổ mồ hôi lạnh.

Hiên Viên Tử Đô không biết hành động tùy ý của mình khiến cho một Thiên đế một Long vương sợ hãi đến như vậy, thấy hai người họ cứ trợn mắt đứng đó bất động, vội vàng tiến lên nắm lấy tay áo của Thiên đế: “Ông nội, con trở về rồi, chúng ta lui binh đi.”

Thấy ngoài cái trán hơi sưng đỏ ra thì cậu không bị gì cả, lúc này Thiên đế mới yên lòng, nhưng ông thương cháu trai là một chuyện, còn việc hệ trọng liên quan đến cả thiên hạ như thế này cũng không phải thứ mà một đứa trẻ có thể tùy ý dàn xếp được, nên ông chỉ nhẹ nhàng dỗ dành: “Đây là chuyện của người lớn, con không hiểu đâu. Nếu con thích thì ông nội sẽ bắt Hưng Long về cho con nuôi tiếp.”

Thiên đế nghĩ đứa trẻ này từ nhỏ đã thích thiên long, chỉ cần phế đi tu vi của Hưng Long rồi cho nó nuôi là xong chuyện, ai ngờ hôm nay đứa cháu luôn luôn dễ dỗ lại không nghe lời, chỉ nghiêm túc nói với ông: “Ông nội, ông đã hứa rồi mà, sau khi con trưởng thành thì con muốn cái gì ông sẽ cho con cái đó.”

Lúc trước đúng là Thiên đế từng dỗ cháu mình như vậy, nhưng không ngờ cháu trai ngốc nghếch lại nhớ dai thế, hiện tại nghe cậu nhắc tới thì thầm nghĩ không hay rồi, quả nhiên đứa trẻ này lập tức năn nỉ nói: “Con sắp được mười bảy tuổi rồi, đại bá và cha đều có đất phong của riêng mình, con cũng là người Hiên Viên gia, ông đem Kim Long Đằng Vân cho con đi!”

Đây là biện pháp Hiên Viên Tử Đô đã nghĩ ra trên đường đến đây, cậu nghĩ nếu Hưng Long không tin tưởng Hiên Viên Thiên cung, Thiên cung cũng không bao giờ phân lãnh địa của mình ra ngoài, vậy cứ để cậu quản lý Kim Long Đằng Vân là được, cậu sẽ không cho tiên nhân ức hiếp thiên long nữa, thế thì Hưng Long sẽ ở lại bên cạnh cậu.

Cậu nghĩ vô cùng đơn giản, nhưng Thiên đế biết cai quản một tiên cảnh khó cỡ nào, mấy chuyện vụn vặt trong một thị trấn nhỏ thôi cũng đủ để các quan viên tài giỏi phải phiền lòng, huống chi là nơi hay xảy ra tranh chấp giữa các tiên nhân như Thiên giới, một thiên tiên có tu vi thấp như Hiên Viên Tử Đô ở Thiên cung có trưởng bối che chở còn ổn, nếu chuyển đến tiên cảnh kia thì có khi sẽ bị người khác nuốt chửng ngay lập tức, không, chưa nói đến người, có khi cả một con thiên long bất kỳ cũng có thể bắt thằng bé đi!

Nghĩ đến đây, Thiên đế cứ như tận mắt nhìn thấy cháu trai bị thiên long bắt đi nhúng lẩu liền tức giận nói: “Hồ đồ! Cai quản tiên cảnh không phải chuyện đơn giản như con tưởng, con mới có tí tuổi thế này sao có thể quản lý nhiều tiên quan như vậy chứ!”

Lúc trước tuy Hiên Viên Tử Đô hay quậy phá nhưng vẫn rất nghe lời, chỉ cần bị trưởng bối chỉ trích là sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi ngay, nhưng hiện tại đối mặt với Thiên đế đang giận dữ lại không lùi bước chút nào, chỉ khẩn cầu nói: “Con sẽ học! Con sẽ không ham chơi nữa, sư phụ dạy cái gì con sẽ học cái đó, con sẽ cố gắng tu luyện nâng cao tu vi, ông nội, xin ông đấy, ít nhất cũng phải cho con một cơ hội đi.”

Thiên đế tận mắt dõi theo quá trình lớn lên của đứa trẻ này, biết rõ cậu ta ghét tu luyện đến mức nào, từ nhỏ đến lớn đứa trẻ này thà ra đường đi dạo cả ngày còn hơn ngồi yên trong cung. Ông cũng hay nghĩ không biết đứa cháu ham chơi của mình bao giờ mới trưởng thành, không ngờ nó lại chọn đúng ngay lúc này, chỉ vì một con rồng mà từ bỏ cuộc sống yên ổn sung sướng của mình. Thiên đế biết mình nên từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt kia của thiếu niên thì lại không nhẫn tâm làm như vậy.

Hiên Viên Thiên Tỷ thật sự rất thương đứa cháu này, tính tình của nó giống hệt như Kiến Mộc thần quân hồi ông gặp y lần đầu, khi đó Kiến Mộc thần quân mới xuống phàm trần cũng hay hỏi đông hỏi tây như vậy, bất cứ thứ gì trên nhân gian cũng khiến người này cảm thấy mới mẻ, khi đó ngày nào Kiến Mộc thần quân cũng rất vui. Mỗi khi nhìn thấy Hiên Viên Tử Đô, ông có cảm giác như người kia đã trở lại, nên ông muốn đưa cho đứa cháu này tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời, muốn nó được hạnh phúc hơn bất cứ ai.

Thiên đế nghĩ quả nhiên mình đã già rồi, lòng cũng mềm hơn lúc trước, thế mà lại không nỡ nói lời nhẫn tâm dưới ánh mắt đầy tin cậy của thiếu niên, bèn thở dài: “Dù ta có cho đi chăng nữa, cũng phải xem hắn có đồng ý nhận ân tình của con không.”

Ý của lời này là ngầm cho phép rồi, Hiên Viên Tử Đô vô cùng mừng rỡ, xoay người ôm lấy móng vuốt của Hưng Long, ngửa đầu nói với con rồng khổng lồ này: “Hưng Long, ta sẽ cai quản Kim Long Đằng Vân thật tốt, ta sẽ nhanh chóng biến nó thành tiên cảnh mà tiên nhân và yêu tộc có thể chung sống hòa bình với nhau, ngươi chờ ta được không?”

Hưng Long không ngờ đứa trẻ này có thể làm được đến mức đó vì mình, chợt cảm thấy những ngày tháng quan tâm chăm sóc khi xưa thật sự rất đáng giá. Nhưng hắn không còn trẻ nữa, chuyện Hiên Viên Tử Đô không hiểu, hắn hiểu. Cảm xúc phức tạp nhìn thiếu niên lần đầu tiên có dũng khí theo đuổi ước nguyện của mình, hắn chậm rãi nói: “Thành thị bên trong Kim Long Đằng Vân đều bị chiến tranh phá hủy hoàn toàn, nơi đó hầu như không có cái gì cả. Ngươi phải bắt đầu từ con số 0, không ai sẽ yêu thương ngươi bảo vệ ngươi, họ chỉ biết gọi ngươi đến giải quyết vấn đề cho bọn họ, ngươi biết như vậy vất vả cỡ nào không?”

Hắn hiểu rõ Hiên Viên Tử Đô, đứa trẻ này vừa sợ mệt vừa sợ đau vừa sợ buồn chán, vốn tưởng sau khi hắn vạch trần những khó khăn rồi thì cậu ta sẽ lùi bước, ai ngờ cậu ta vẫn ôm chặt móng vuốt của mình không buông tay, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu không có ngươi, ta sẽ đau khổ hơn rất nhiều.”

Vẫn như lúc trước, dù hắn có khuyên bảo thiếu niên cỡ nào cũng vô dụng, bất đắc dĩ cúi nhìn cậu, Hưng Long tiếp tục nói: “Một khi đã lên nắm quyền, sẽ có rất nhiều người lừa ngươi tính kế ngươi oán trách ngươi, ngươi rất khó tin tưởng người khác được nữa, không thể thoải mái kết giao với người khác như lúc trước, không phải đó là chuyện ngươi sợ nhất sao?”

“Trước kia ta chưa từng tự bay một quãng đường dài như vậy, mà khi ta nghĩ đến ngươi và tìm được đến ngươi, ta mới nhận ra hóa ra mình cũng có thể bay nhanh đến thế. Ta không muốn bỏ cuộc một cách đơn giản như vậy, nếu không làm thì sao biết được mình có thể làm được hay không chứ.”

Hưng Long thật sự hiểu rất rõ Hiên Viên Tử Đô, tất cả những thứ hắn nêu ra đều là chuyện cậu sợ hãi nhất, chỉ tưởng tượng thôi cũng run cả người, nhưng cậu vẫn muốn thử một lần. Cha mẹ cậu cũng nhờ vậy mới có ngày hôm nay, nên cậu tin rằng mình sẽ làm được. Thấy hai người này vẫn không chịu để mình mạo hiểm, cậu không biết nên dùng đạo lý nào để thuyết phục những trưởng bối sống lâu hơn mình mấy ngàn năm, nhưng cậu biết phải làm gì để bọn họ bó tay hết cách, liền cứng đầu nói: “Ta mặc kệ, dù sao ta vẫn cứ chắn ở đây đấy! Các ngươi không đồng ý thì trước tiên phải đánh ta đã!”

“…”

“…”

Chỉ một câu thôi đã khiến cả Thiên đế lẫn Long vương trầm mặc, bọn họ chiến đấu lâu vậy cuối cùng cũng có chung một tư tưởng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất – bọn họ đánh hùng hài tử này một chút được không?

Đôi khi người được mọi người yêu thương cũng vì thế mà không biết sợ hãi là gì, Thiên đế biết mình không thể bỏ cháu trai lấy thiên hạ được, nếu ông thật sự nhẫn tâm như vậy thì toàn bộ Thiên giới đã là của Hiên Viên Thiên cung rồi, cần gì phải đợi đến tận hôm nay.

Một khi đã như vậy thì chỉ đành thỏa hiệp. Vẻ nghiêm nghị trong mắt dần tán đi, chỉ trong nháy mắt Thiên đế đã quay lại làm ông lão thần trí không rõ hôm nào, trừng mắt nhìn Hưng Long: “Dù sao Hoán Tô cũng chết rồi, ngươi nhận thua một chút không được sao? Cùng lắm thì lúc đàm phán ta giả ngốc để ngươi chạy trốn!”

Có phải ngươi vừa để lộ chuyện mình cố ý chủ động đổi nhân cách không vậy…

Không biết nói gì nhìn lão già giả ngu vô cùng thành thạo kia, Hưng Long biết đối phương đã chấp nhận nhường nhịn, hơn nữa mục đích để hắn kéo dài thời gian cũng đạt được rồi, liếc mắt nhìn đại môn Quỷ Du thành đã lặng lẽ mở ra trong lúc bọn họ đang tranh luận, bình tĩnh nói: “Ngươi hiểu nhầm cái gì à? Yêu tộc của chúng ta đúng là đứng về phe Quỷ Du thành, nhưng người ta giúp không phải Hoán Tô.”

Một câu nói ra khiến tất cả mọi người phải ngây ngốc, như chứng minh cho lời hắn nói, Quỷ Vương tân sinh không biết từ khi nào đã hạ xuống khỏi tường thành đột nhiên cao giọng nói: “Thiên đế, thành chủ Quỷ Du thành mời ngươi tiến lên phía trước!”

Hoàn toàn không hiểu tại sao thi nhân này lại đột nhiên chen vào, Thiên đế nhíu mày nhìn Mục Nhiễm, chất vấn: “Tuy các hạ là Quỷ Vương, nhưng vẫn chưa đủ tư cách để đại diện cho cả Quỷ Du thành đâu nhỉ?”

Theo suy nghĩ của Thiên đế, nếu người này đã diệt trừ Hoán Tô thì tự phong mình làm thành chủ cũng là chuyện bình thường, nhưng một thi nhân không được ma tu ủng hộ như hắn không xứng để đại diện cho Quỷ Du thành. Ai ngờ khi nghe thấy câu hỏi của ông, Quỷ Vương vốn đang đứng chắn trước cửa thành thật sự xuống ngựa lùi về phía sau, trên con đường hắn vừa nhường ra, một chúng tiên nhân mặc hắc bào đứng sang hai bên vô cùng chỉnh tề. Người đứng hai bên đường rõ ràng là vài trưởng lão còn lại của Thi tông và Hồn tông, có thể nói là tất cả những người cấp cao hiện tại của Quỷ Du thành, thế nhưng, bây giờ bọn họ chỉ cung kính nhìn một người cưỡi thiên long đang chậm rãi đi ra khỏi cửa thành.

Đó là một thiếu niên huyền y, dù bị mọi người nhìn chằm chằm vẫn không kiêu không hoảng, bình tĩnh nói: “Người muốn nói chuyện với bệ hạ, là ta.”

Khí chất một người xuất hiện vạn kẻ kính nhường đó, huyền y như dung hòa vào trong bóng tối, cùng với ngữ điệu lạnh nhạt đến mức cả thiên hạ cũng không lọt được vào mắt y, đều khiến Thiên đế nhớ đến người nọ từ hàng ngàn năm trước, ông kinh hãi nhìn qua, có cảm giác như cổ họng mình cũng trở nên khô khốc, chỉ biết hỏi: “Người đến là ai?”

Trong khoảnh khắc này, tất cả đều nhớ đến Kiến Mộc thần quân một mình bình định cả thiên hạ năm xưa, mọi người đều căng thẳng nhìn sang, người nọ bước ra khỏi bóng tối, chậm rãi để lộ khuôn mặt mà bọn họ vô cùng quen thuộc, nhẹ nhàng cười nói: “Tân thành chủ của Quỷ Du thành, Dung Dực.”


Đôi lời của tác giả:

Dung Dực: Hi, bằng hữu, muốn làm thành chủ chung với ta cho vui không?

Hưng Long: Kiến Mộc các người đừng có xuất hiện một cách màu mè như vậy nữa!

Dung Dực: Thế ngươi muốn tham gia không?

Hưng Long: Có! Sao lại không chứ! Run rẩy đi nhân loại!

Mục Nhiễm: Chuyện vui như vậy sao không gọi ta đến luôn chứ, mau dẫn ngựa của ta qua đây!

Thiên đế: Còn có chuyện thẳng tay cướp nhà người khác như vậy hả?

Mục Nhung: Đừng cố gắng hiểu nữa, cả nhân duyên của y là ta còn không đoán được y định làm gì cơ mà.


Hết chương 122


Chương 123 >>>


Bình luận về bài viết này